Trong phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng. Đạm Đài Tẫn quan sát dáng vẻ Niệm Xu, thấy nàng tránh né hắn như vậy, cũng đã có được đáp án.
“Thật sao?” Đạm Đài Tẫn nghĩ nghĩ, ánh mắt trở nên u tối, hắn gần như muốn bật cười vì tức giận. Nàng sao có thể đối xử với chính mình như vậy? Nếu hôm nay không phải hắn ở đó, Niệm Xu có lẽ sẽ không ai biết, một mình chôn sâu trong tuyết đọng, thậm chí chết ở đó.
Niệm Xu đặt chén trà trong tay xuống, kéo lấy tay Đạm Đài Tẫn. Nàng làm nũng nói: “Là thiếp sai, nhưng, chàng không phải đã tìm thấy thiếp sao? Bây giờ tất cả đều rất tốt, có thể một lần nữa nhìn thấy chàng, thiếp thật sự rất vui.”
Đạm Đài Tẫn ổn định tâm thần, cố gắng bình tĩnh nhất có thể nói: “Tuy ta luôn cảm thấy nàng đôi khi vô tâm vô phế, là một tiểu vô lương tâm, nhưng ta bây giờ lại hy vọng nàng như vậy. Nếu sau này không có ta, ta cũng hy vọng nàng có thể…”
Lời này nói ra có chút không giống Đạm Đài Tẫn, hắn hẳn phải bá đạo hơn một chút, chứ không phải dùng giọng điệu gần như mang theo mong đợi và thỉnh cầu này. Đạm Đài Tẫn có lẽ cũng phát hiện ra, nhưng hắn chỉ cúi người ôm lấy Niệm Xu, nói nốt lời: “Ta muốn nàng được bình an.”
Niệm Xu nâng tay đang rũ bên người lên, cũng vòng tay ôm lấy Đạm Đài Tẫn. Nàng nói: “Được.”
Sau đó nàng lại khẳng định nói: “Từ nay về sau, chúng ta đều sẽ bình an.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT