Thời gian Niệm Xu tỉnh lại rất ngắn. Nàng dường như không bận tâm đến sự biến mất của chính mình. Ở một mức độ nào đó, nàng cũng không quan tâm họ đã vì nàng rơi bao nhiêu nước mắt, vì trong mắt nàng, nàng đáng lẽ đã chết trong trận tru ma đại chiến kia từ lâu rồi.
Thiên Hoan chải mái tóc dài cho nàng, miệng lẩm bẩm kể về việc Minh Dạ đã khiến Không Chiếu Sơn tràn ngập sinh cơ mới, sơn hoa rực rỡ, cây cối xanh tươi, nhiều linh thú qua lại. Nàng nói, đợi Niệm Xu khỏe hơn chút, sẽ để Minh Dạ đưa nàng đi ngắm.
Nàng cười nói: “Còn muốn mang cả ngươi với Tang Tửu, chúng ta cùng đi.”
Bàn tay chải tóc của Thiên Hoan dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục chải tóc dài cho Niệm Xu. Nàng chỉ nghe thấy giọng Thiên Hoan cố gắng kìm nén sự run rẩy, đáp lời: “Được.”
Năm tháng của thần minh dài đằng đẵng, dài đến nỗi liếc mắt không thấy điểm cuối. Thiên Hoan đã quen với sự bầu bạn của Niệm Xu suốt trăm năm qua, giờ đây nàng không có dũng khí để một mình bước tiếp.
Khi Thiên Hoan không ở đó, Tang Tửu cũng đến bầu bạn với nàng. Đôi khi là mang đến những món trang sức làm từ trân châu, đôi khi là những quả tiên ngon ngọt.
Dưới vòm trời, Niệm Xu chống cằm ngồi bên cửa sổ, nhìn cây không tên ở xa, những sợi tơ bông màu hồng phấn rơi xuống, cánh hoa cuộn tròn theo gió bay đến. Nàng đưa tay ra đón, nhưng cánh hoa lại xuyên qua đầu ngón tay nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT