Chỉ cách một đêm ngắn ngủi, khi Lương Quyến lại đẩy cửa bước vào phòng nghiên cứu chuyên dụng của đoàn phim Nhớ Lan Nhân, cô cảm thấy rõ ràng có một nỗi hoang hoải của “vật còn người mất”.
Trước đây luôn cảm thấy căn phòng này nhỏ hẹp, nếu đoàn phim phải họp mặt đầy đủ thì nhất định sẽ chật như nêm cối. Mấy người mắc bệnh trì hoãn giai đoạn cuối, hay đi trễ, đều phải nhón chân đứng ngoài cửa, chen chúc mà nín thở lắng nghe nội dung cuộc họp vang lên từ trung tâm đám đông.
Thế nhưng giờ đây, toàn bộ thiết bị quay phim đã được dọn đi, khiến căn phòng nhỏ hẹp bỗng sáng sủa hơn hẳn.
Dù thiếu vắng phần lớn thiết bị, nhưng số người vẫn tạm xem là đầy đủ, nhất là nhóm diễn viên thì gần như đến đông đủ.
Vừa thấy Lương Quyến đẩy cửa bước vào, mấy người đang như rắn mất đầu trong phòng lập tức nhích người, lục tục kéo ra cửa đón.
Trong căn phòng trống trải, kết hợp với những gương mặt u sầu tựa như chó mất nhà của mọi người, bầu không khí cũng trở nên nặng nề.
Lương Quyến chỉnh lại tinh thần, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, dịu giọng pha trò: “Còn tưởng đâu mọi người cũng bỏ chạy hết rồi chứ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play