Trong phòng khách tối đen như mực, chỉ có chút ánh đèn đường mờ nhạt từ ngoài cửa sổ hòa cùng ánh trăng sáng vằng vặc, lờ mờ hắt vào trong nhà.
Lương Quyến đang ngồi ngẩn ngơ trên tấm thảm cạnh cửa sổ sát đất, ngây người đến mức chẳng nhận ra lúc nào Lục Hạc Nam đã đứng sau lưng.
Toàn thân cô phủ trong ánh trăng thuần khiết, chiếc váy ngủ trắng trên người cũng như được phủ lên một tầng ánh sáng bạc. Tà váy rộng thênh thang tỏa ra xung quanh thân hình, như một đóa mộc lan trắng đang nở rộ trọn vẹn.
Cánh hoa thuần khiết không chút tì vết, cộng thêm ánh sầu trong đáy mắt vừa vặn đến mức khiến Lục Hạc Nam không thể không dừng chân, làm một người khách phong nhã ngắm hoa giữa đêm.
Chỉ là, hoa mộc lan thường có kỳ nở rất ngắn. Phần lớn thời gian chưa kịp để người ta thưởng thức, đã phải đón lấy kết cục tàn úa, rụng rơi thành bụi đất.
Ý nghĩ đột ngột dừng lại tại đây, Lục Hạc Nam khựng lại một nhịp trong hơi thở, sau đó cười khẽ đầy tiếc nuối.
Nghĩ ngợi vớ vẩn gì vậy chứ? Chẳng phải cô vẫn đang nở rộ thật đẹp đó sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT