Có lẽ là vì tối qua ngủ muộn, tóm lại, lần này Lương Quyến ngủ một giấc thật sâu.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở giữa hai lớp rèm, lờ mờ chiếu lên mặt cô, Lương Quyến mới mơ màng tỉnh dậy trong giấc ngủ.
Cô kéo rèm dày ra, tuyết trắng ngoài trời dưới ánh nắng lại càng chói mắt, làm cô phải nheo mắt lại theo phản xạ.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết đã dừng, nắng đẹp rạng ngời. Chỉ còn lại lớp tuyết dày trên mặt đất, vẫn chưa bị người ta giẫm lên, như chứng minh cho cơn bão tuyết dữ dội đêm qua.
Nghe thấy có tiếng động nhỏ từ phòng khách sau lưng, Lương Quyến không chần chừ nữa, buộc lại tóc rồi vội vàng đi ra cửa.
Lúc tay đặt lên tay nắm cửa, cô cúi đầu liếc nhìn phần ngực mình, ngập ngừng một chút, nhớ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua, liền xoay người lấy từ tủ quần áo của Lục Hạc Nam một chiếc sơ mi màu vàng nhạt, khoác ngoài chiếc váy ngủ.
Cúc áo bắt đầu từ cái thứ hai dưới cổ, Lương Quyến cài từng chiếc một từ trên xuống dưới, rồi đứng trước gương kiểm tra ba lượt, chắc chắn không có gì bất thường mới lê dép ra khỏi phòng ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play