Vì một câu “càng đông càng vui” của Lục Hạc Nam, hai nhóm người hơn chục người bị gộp lại thành một bàn tiệc. Phòng riêng ban đầu đặt không đủ chỗ, quản lý khách sạn phải chạy tới chạy lui điều phối, cuối cùng mới sắp xếp được một phòng lớn.
Dù là nể mặt Lục Hạc Nam nên khách sạn không có ý kiến gì về việc đổi phòng vào phút chót, nhưng cũng tốn không ít công sức. Đến khi mọi người an vị đâu vào đó thì trời đã sang bảy rưỡi tối.
Mười hai người ngồi quanh một bàn tròn. Vì phần lớn là sinh viên nên chỗ ngồi cũng không quá câu nệ. Nửa trên bàn là nhóm học sinh đi cùng hiệu trưởng Tiêu Kế Phong, nửa dưới là thầy Trần cùng nhóm thí sinh dự thi.
Lục Hạc Nam vẫn vững vàng ngồi ở vị trí chủ toạ, chỉ là lần này người ngồi bên trái anh không phải Lương Quyến, mà là Hàn Nguyệt Như. Vị trí của Lương Quyến được sắp xếp đối diện với Lục Hạc Nam — ngẩng đầu là thấy, cúi đầu thì tránh được — một khoảng cách vừa vặn.
Dù món ăn còn chưa được mang lên đủ, nhưng ly rượu của các quý ông trong bàn đã đầy ắp.
Tiêu Kế Phong nâng ly, nghiêng người về phía Lục Hạc Nam, thái độ chân thành:
“Sếp Lục, lần này thật sự làm phiền anh quá nhiều. Công việc của chúng tôi xảy ra sơ suất lớn như vậy, nếu không nhờ anh chỉ điểm, e rằng không thể kịp thời sửa chữa. Sau này Hoa Thanh còn mặt mũi nào tự xưng là trường mẫu mực toàn quốc nữa đây?”
Mấy ly rượu dồn xuống bụng, người hơn năm mươi tuổi như Tiêu Kế Phong bắt đầu nghẹn ngào. Tâm trạng Lục Hạc Nam hôm nay hiếm khi tốt, vỗ vai ông, khuyên ông đừng suy nghĩ nhiều.
Có lẽ uống vào rồi có tí men, Tiêu Kế Phong mượn cớ khí thế rượu, hô hào người bên cạnh rót thêm cho Lục Hạc Nam một ly.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT