Vốn định về nhà ngủ bù, nhưng ngay khoảnh khắc nằm xuống giường, Lục Hạc Nam lại hoàn toàn mất ngủ. Anh đưa tay với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhập tên bài hát, tiếp tục phát bài nhạc mà Sở Hằng chưa kịp nghe hết trước khi rời đi.
Giai điệu vừa bị cắt ngang đột ngột, nay lại một lần nữa vang lên trong căn phòng trống vắng.
— Sau này nghe cô đơn, mới hay hoá ra nỗi nhớ cũng khiến người ta mất ngủ.
Lần đầu nghe bài này, câu hát ấy đã khiến tâm trí Lục Hạc Nam phiêu du. Mối liên hệ giữa cô đơn và nhung nhớ khiến anh bất giác nghĩ đến câu nói của Nhâm Thời Ninh tại sân bay Bắc Thành trước khi rời đi: “Thật ra cậu đâu có rung động với cô ấy đến thế, chẳng qua chỉ là cậu đã cô đơn suốt ngần ấy năm mà thôi.”
Thật là một luận điệu nực cười. Anh rõ ràng phân biệt được đâu là cô đơn, đâu là nhung nhớ.
Giây phút này đây, khiến anh mất ngủ không phải là cô đơn, mà là nỗi nhớ.
Giây phút này đây, anh nhớ cô.
Lời “tạm biệt” mà Lục Hạc Nam nói lúc chia ly, lần này lại mãi không có dịp tái ngộ.
Cuộc sống của Lương Quyến cũng dần trở lại quỹ đạo, giống như cuộc gặp gỡ với Lục Hạc Nam chỉ là một lần lệch hướng dễ dàng điều chỉnh trên chặng đường đời.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play