Đối mặt với đôi mắt trống rỗng của Lục Hạc Nam, Lương Quyến gần như không nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong đó. Rõ ràng là anh đang nhìn cô, vậy mà lại như chẳng cảm nhận được sự tồn tại của cô. Đôi tay đang ôm lấy eo cô cũng dần buông lỏng, tựa như người anh đang ôm chỉ là một khoảng không vô hình.
“Lục Hạc Nam.” Lương Quyến khẽ gọi tên anh, giọng nói run rẩy, mang theo âm điệu nghẹn ngào như sắp bật khóc.
Âm thanh nhẹ nhàng xuyên qua sự tĩnh lặng chết chóc, ánh mắt Lục Hạc Nam khẽ chớp, rất nhẹ, rất chậm, như người sắp chết đuối vùng vẫy trồi lên mặt nước lần cuối trước khi ngạt thở, cũng như kẻ bị giam trong cơn mộng mị mãi không thể tỉnh dậy, rốt cuộc bị một bàn tay dịu dàng nhưng cương quyết kéo trở về hiện thực.
Vài giây nữa lại trôi qua, ánh mắt mơ hồ của Lục Hạc Nam mới lần nữa tìm được tiêu điểm trên gương mặt Lương Quyến.
“Sao vậy?” Anh khẽ nhếch môi, giọng khàn đục và mệt mỏi, mang theo một loại vỡ vụn như vừa được chắp vá lại.
Lương Quyến vừa giận vừa tủi thân, trái tim mềm nhũn ra chẳng còn hình dáng.
“Còn hỏi em sao vậy! Vừa nãy là anh dọa em sợ muốn chết!” Cô không chờ được nữa, nhào thẳng vào lòng anh, kéo bàn tay lạnh như băng nhưng rộng lớn của anh đặt lại lên eo mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT