Bóng đêm luôn có cách làm suy yếu mọi giác quan của con người. Mãi đến khi tia sáng đầu tiên của bình minh rọi qua cửa kính xe, Lục Hạc Nam mới như thể không quen với ánh sáng ấy, từ từ giơ tay lên che mắt.
Trời đã sáng.
Anh ngồi trong xe suốt cả đêm, thậm chí một lần khép mi cũng không có. Nghe qua thì có vẻ thê thảm, nhưng anh biết: chiếc đèn chùm trong căn hộ tầng mười bảy, tòa nhà số Chín, cũng sáng suốt cả đêm.
Vậy cũng tốt. Ít nhất đêm qua không ngủ được không chỉ có mình anh — cũng chẳng tính là cô đơn.
Người đi bộ trên vỉa hè ngày càng đông, từng đoàn người vội vã đi làm. Chiếc xe đỗ bên đường trở nên đặc biệt chói mắt, khiến không ít người ngoái đầu nhìn, ánh mắt đầy hiếu kỳ.
Lục Hạc Nam xoa cổ đã tê mỏi, trước khi thu hút thêm ánh nhìn không cần thiết, khởi động động cơ, siết chặt tay lái, chầm chậm lái xe rời khỏi Quốc An Uyển.
Từ Quốc An Uyển đến Trung Thịnh rất gần, kể cả trong giờ cao điểm buổi sáng, hành trình cũng không đến hai mươi phút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT