Dù đã say đến mơ màng, nhưng Lương Quyến lại rất ngoan, không khóc không la, chỉ là đứng không vững, vòng eo mảnh mai bị Lục Hạc Nam siết chặt, ngoan ngoãn tựa vào hõm cổ anh, giọng mũi nặng nề, hơi thở cũng khó khăn.
“Khó chịu… muốn đi…” Lương Quyến nói ngắt quãng, âm thanh mơ hồ chẳng rõ lời.
Lục Hạc Nam im lặng một chút, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước mắt cô, giọng trầm khẽ dẫn dắt: “Muốn đi đâu?”
Lương Quyến chậm rãi chớp mắt, đồng tử vô thức tán loạn, lúc suy nghĩ thì lại vô thức cau mày — nơi này là Kinh Châu, là nơi suốt hai mươi bảy năm cuộc đời khiến cô cảm thấy xa lạ nhất.
Cô như bèo dạt giữa Kinh Châu, chính bản thân cũng chẳng biết mình nên đi đâu.
“Đi với anh, được không?”
Lục Hạc Nam không cho cô cơ hội lựa chọn, đưa tay xoa nhẹ đuôi mắt đỏ hoe của cô. Rõ ràng là đang hỏi ý, nhưng giọng nói dịu dàng trầm thấp như đang mê hoặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT