Dự báo thời tiết nói mấy ngày gần đây ở Kinh Châu sẽ có tuyết, nên suốt thời gian qua, Thôi Dĩ Hoan luôn lo chuyến bay đến Kinh Châu sẽ bị trễ. Nhưng đến ngày khởi hành, bầu trời Kinh Châu lại trong xanh không gợn mây, là một ngày nắng đẹp hiếm hoi như được ông trời ưu ái.
Suốt năm năm trời không ra bắc, vừa khi cửa khoang mở ra, cơn gió lạnh buốt lập tức ùa vào máy bay. Lương Quyến kéo sát áo khoác, tay còn lại xách hành lý xách tay, theo bản năng co quắp người lại.
Có lẽ vì trong xương cốt vẫn còn lưu lại ký ức về phương Bắc, nên khi vừa bước khỏi máy bay, hít thở luồng không khí lạnh khô đã xa cách bấy lâu, Lương Quyến chỉ cảm thấy xung quanh thật thân thuộc, không hề có chút xa lạ nào.
Người vui mừng nhất trước việc Lương Quyến trở lại Kinh Châu, không ai khác chính là Quan Lai.
Lương Quyến và Thôi Dĩ Hoan vừa đẩy xe hành lý ra đến cửa đã thấy Quan Lai mặc áo khoác cashmere màu xanh rêu đậm, đeo kính râm to quá cỡ, cười lên phong tình vạn chủng.
“Ôi chao, cục cưng, là dì Quan Lai của con đây, gọi một tiếng dì nào~”
Vừa lại gần, Quan Lai đã vội tháo kính râm, bước nhanh tới bên cạnh Khang Khang, cố tình làm giọng dịu dàng thân thiện, còn làm mặt xấu chọc cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play