Năm 3036, người ta khó mà tưởng tượng vẫn còn tồn tại những khu vực cấm bị phong tỏa nghiêm ngặt như thế này. 

Ngoài chiếc thang máy ngầm được giấu kín, nơi đây hoàn toàn không có lối nào thông ra thế giới bên ngoài.

Thang máy vừa đến, cửa vừa mở ra, bụi mù mịt tràn vào ngay trước mặt.

Mười năm qua chưa từng có ai đặt chân tới khu cấm này. Nó sớm đã trở thành một đống phế tích, mặt đất phủ đầy một lớp bụi dày đặc.

Hệ thống đèn và dây điện rơi rớt tứ tán. 

Do không còn điện cung cấp, ánh sáng rất yếu, chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng từ bên ngoài để miễn cưỡng nhìn rõ khung cảnh.

Trong đại sảnh, các thiết bị đã rỉ sét, ẩm mốc, bàn ghế nghiêng ngả như một tòa mộ hoang không ai lui tới. 

Cửa sổ thì vỡ vụn, gió biển rít qua những khe hở, ào ào ùa vào bên trong.

Tổ đặc nhiệm được cử đến từ thành phố Yến, dẫn đầu bởi chuyên gia trị liệu cấp đặc biệt. 

Họ không chỉ có kỹ năng chữa trị tinh thần lực xuất sắc, mà còn sở hữu sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Nhiệm vụ của họ hôm nay là tiếp cận đối tượng 001. Nếu có thể, họ sẽ dùng tinh thần lực để trị liệu tình trạng bạo loạn của 001.

Bước đầu tiên: họ cần phân tán ra để tìm kiếm mục tiêu.

Trước khi tiến vào, họ đã vạch sẵn chiến lược: chia nhau hành động, ưu tiên tối đa khả năng sống sót. 

Dù có hi sinh một hai người, cũng phải đảm bảo có người tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

---

Lúc cửa thang máy mở ra, mấy người đàn ông cao lớn bên trong lập tức tái mét như tờ giấy, bước ra với động tác vô cùng chậm chạp.

Nhưng còn Thư Đường…

Cô đến đây là để xem mắt mà!

Thư Đường bước nhanh ra khỏi thang máy, chẳng do dự gì.

Người đội trưởng nữ được mệnh danh là chị đại sư tử thấy cô nàng hổ Đông Bắc xông ra như vậy thì khẽ cắn môi, rồi cũng đành bước ra theo.

Thư Đường đi rất nhanh, nhanh đến mức bóng lưng cô lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của những người khác.

Ẩm ướt. 

Tối tăm. 

Tĩnh lặng.

Mỗi bước chân của Thư Đường đều vọng lại tiếng vang. Không gian yên ắng đến mức cô chỉ nghe thấy hơi thở của chính mình.

Cô không ngờ rằng trung tâm điều dưỡng Hải Giác lại có một khu vực xuống cấp thế này. 

Rõ ràng bên ngoài nhìn rất chỉnh chu, bên trong lại tan hoang đến không thể tin nổi.

Nghe nói càng vào sâu khu trung tâm, chi phí điều trị càng đắt. 

Thư Đường thầm tính toán, khu trung tâm như thế này chắc phí nằm viện mỗi ngày ít nhất là một vạn. 

Dù là công nhân thì cô cũng không nhịn được lầm bầm: “Cắt cổ thật đấy.”

Thư Đường như một con ruồi mất phương hướng đi lòng vòng, cuối cùng cũng tìm được bảng hướng dẫn sơ đồ. 

Cô cúi xuống định xem phòng bệnh nằm ở đâu, ngẩng đầu lên thì lại thấy... một dấu tay.

Màu đen. 

Trông giống dấu tay máu để lại từ năm xưa.

Thư Đường toàn thân rùng mình, đảo mắt nhìn quanh: “Gặp ma à… có ai không vậy, đáng sợ quá trời.”

Cô vội lấy thẻ thông hành ra xem lại: Không sai, đúng là “01”!

Cô cúi đầu, mở hộp y tế mang theo bên người, lấy ra một chiếc đèn pin.

Xung quanh lập tức sáng rõ.

Thư Đường thở phào: “Như vậy còn dễ chịu hơn nhiều.”

Tìm lại được cảm giác an toàn, cô vừa nhìn bản đồ, vừa men theo hành lang tiến về khu phòng bệnh.

---

Trong phòng điều khiển giám sát.

Trần Sinh chăm chú nhìn vào màn hình, nơi đang phát trực tiếp cảnh tượng bên trong khu cấm.

Trán anh đã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

Chỉ mười phút trước đó…

Anh vừa mới đưa Thư Đường vào thang máy, quay đầu lại thì thấy chuyên gia đến từ thành phố Yến vừa từ tốn xuất hiện.

Anh đứng chết lặng tại chỗ.

Chuyên gia giờ mới đến… vậy người đã vào trước đó là ai?

Nhưng chưa đầy mười lăm phút sau, đội đặc nhiệm mới chính thức tiến vào khu cấm.

Vì đây chỉ là đoạn nhạc đệm, anh không làm theo kế hoạch ban đầu để tiếp sóng ngay lập tức, cũng không gọi lại ba khu viện trưởng Khâu. 

Thay vào đó, anh dẫn theo thuộc hạ của Bộ Quân sự đến phòng điều khiển để bàn bạc đối sách.

Trần Sinh cũng không quá lo lắng về sự an toàn của cô gái trong khu vực 001. 

Vùng cấm hay thậm chí cả viện điều dưỡng Hải Giác tồn tại không phải để bảo vệ người bên trong, mà là… để bảo vệ người bên ngoài khỏi vùng cấm.

Trần Sinh chăm chú theo dõi màn hình giám sát, cuối cùng chỉ có thể bất lực nhận ra.

Họ không có cách nào can thiệp được.

Giờ chỉ có thể trông mong vào cô gái xông nhầm vào vùng cấm kia, rằng tinh thần lực cấp SSS của cô đủ để giữ cô sống sót.

Thế nhưng người đầu tiên xuất hiện không phải cô, mà là nam Alpha có sức chiến đấu mạnh nhất, Báo Đen.

“Các anh mau nhìn camera số một!”

Lúc này, trán của Báo Đen đầy mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm xuống vệt nước dưới sàn.

Vùng cấm đã mười năm không ai có thể xâm nhập, hoàn toàn không thể xuất hiện vệt nước rõ ràng như vậy.

Thế nhưng mặt đất trước mắt anh, vốn phủ đầy tro bụi lại có một dấu vết nước như thể vừa bị thứ gì đó rỉ máu kéo lê.

Nam Alpha cứng đờ xoay người lại.

Ở cuối hành lang tối đen, một bóng người đen kịt hiện lên mơ hồ không rõ mặt.

Mọi người nín thở.

Bóng người ấy có mái tóc dài, những giọt nước biển chưa khô vẫn còn đang nhỏ xuống liên tục.

Tí tách… tí tách…

Báo Đen chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi khổng lồ nổ tung trong lồng ngực, xương sống rét buốt, cả người run lên, nhưng đôi chân như bị đổ chì, không thể nhúc nhích.

Bóng đen cao lớn kia chậm rãi tiến về phía anh.

Một bước, hai bước…

Đột nhiên, nó dừng lại.

"Anh ta" từ từ quay đầu.

Ngay lúc đó, trong bóng tối bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng chói lóa.

---

Đúng vậy, Thư Đường đang cuống cuồng chỉnh lại đèn pin siêu sáng của mình.

Đèn pin chất lượng cực kỳ tốt, vừa bật lên là sáng rực như ban ngày.

Nhờ sự trợ giúp của nó, Thư Đường nhanh chóng tìm được lối vào khu phòng bệnh.

Cô đẩy cửa, lập tức bị một cơn gió biển lạnh buốt gào thét tạt vào mặt.

Phòng bệnh… được xây giữa biển.

Không xa phía trước, mặt biển đen kịt trải dài vô tận.

Nơi đá ngầm lởm chởm, một toà pháo đài bằng đá sừng sững giữa những đợt sóng vỗ. 

Toà pháo đài này nhìn rất giống Bastille trong sách giáo khoa lịch sử mà Thư Đường từng học thời kiếp trước.

Bệnh nhân của viện điều dưỡng Hải Giác đều thuộc tầng lớp thượng lưu, có phòng riêng cũng không có gì lạ.

Thư Đường: Nhưng mà... có cần khoa trương đến mức xây hẳn một Bastille thu nhỏ không?

Thư Đường biết điều kiện gia đình đối phương không tệ, nhưng thật sự không ngờ lại tốt đến mức này. 

Ban đầu, cô còn lưỡng lự có nên chủ động hủy bỏ hôn ước không, sợ làm tổn thương đối phương.

Nhưng giờ nhìn thấy tòa Bastille này, nghĩ đến sổ tiết kiệm eo hẹp của mình, cô liền thầm nghĩ: Việc này tám phần thành được.

Dù gì, từ trước đến giờ cô cũng cảm giác người kia không hài lòng với kết quả ghép đôi này lắm.

Sau khi ghép gen, Omega có thể nhận được thông tin liên lạc của Alpha, nhưng đã mấy tháng trôi qua mà bên kia không hề chủ động liên hệ.

Thư Đường nghĩ vậy, rồi bung ô đi nhanh về phía "Bastille".

Mười năm trước, nơi đây là ranh giới lạnh lẽo giữa một thế giới dã thú u tối và nền văn minh hiện đại. 

Mười năm sau, ranh giới ấy phủ đầy dây tường vi màu lam, hoang dã nhưng rực rỡ, gần như không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Nhìn từ xa, "Bastille" cực kỳ rộng lớn. 

Nó được xây từ những khối đá khổng lồ, thứ có thể cách ly dao động tinh thần cực mạnh.

Đồng thời mang lại một vẻ đẹp nguyên thủy, kiên cố và đầy tính thẩm mỹ.

Trong bóng tối, ngoài tiếng mưa rơi và sóng vỗ, chỉ còn tiếng bước chân của Thư Đường.

Căn phòng điều khiển chìm trong yên lặng chết chóc.

Vì nơi Thư Đường đang hướng đến… chính là “hang ổ” của anh ta!

Việc tiến vào vùng cấm vốn đã nguy hiểm, huống chi là xâm nhập nơi cư trú của Số 001 — đó là hành vi xâm lấn lãnh địa nghiêm trọng, rất dễ khiến anh ta nổi giận!

“Không được! Mau cho ai đó cản cô ấy lại!”

Trần Sinh theo phản xạ giơ bộ đàm lên, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào.

— Anh không thể vì một người lạc đường mà hy sinh cả những người khác.

Nhưng chính khoảnh khắc do dự ấy, Thư Đường đã đi qua đoạn cầu thang dài, gõ cửa đá của pháo đài.

Không có tiếng đáp.

Thư Đường gọi: “Có ai không?”

Vẫn im lặng.

Trong bóng tối, sóng biển không ngừng vỗ vào bờ.

Mưa cũng tạm ngưng, khiến mọi âm thanh trở nên rõ ràng hơn.

Đột nhiên, Thư Đường có cảm giác lạnh sống lưng, như thể sau lưng có một dã thú đáng sợ đang im lặng nhìn cô chằm chằm.

Bước chân cô khựng lại.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì giây tiếp theo, cô đã ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm và mê hoặc chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn, Thư Đường chưa từng ngửi thấy mùi pheromone nào.

Lúc học cấp ba, có lần thuốc ức chế của một Omega trong lớp mất tác dụng, đám Alpha lập tức như sói như hổ.

Lúc ấy Thư Đường đang quét sân.

Ngay sau đó, pheromone bị lộ ra, đám Alpha mắt đỏ bừng, suýt nữa xảy ra bạo động.

Thư Đường vẫn tiếp tục quét sân.

Cuối cùng, Omega kia túm lấy vạt áo Thư Đường.

Thư Đường:?

Rất ngoan ngoãn đổi sang khu vực khác để tiếp tục quét sân.

Cuối cùng, nhờ vụ rối loạn ấy, lớp cô còn giành được cờ đỏ vệ sinh lưu động.

Thư Đường: Pheromone… chẳng phải chỉ là nước hoa thôi sao?

Cho nên, một người chưa từng ngửi thấy mùi pheromone thật sự như Thư Đường, hoàn toàn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra. 

Cô chỉ cảm thấy bản thân như phát sốt, bắt đầu vô thức phát ra pheromone. 

Cơ thể dường như bị kích thích, trái tim đập thình thịch dữ dội.

Cô cố giữ bình tĩnh, tim vẫn đập liên hồi.

Chết rồi… ai nướng cá gần đây à?!

Thư Đường hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bất chấp cảm giác bất an sâu trong tiềm thức, đi theo mùi hương như cá nướng thêm chanh và muối biển kia.

Qua màn hình giám sát, mọi người đều nín thở.

Thư Đường đầu tiên thấy vệt nước trên bậc thang, sau đó thấy bóng đen giữa những tảng đá ngầm.

Thật sự… có cá.

Trên đá ngầm, có một người nửa thân mình ngâm dưới nước, là một nhân ngư cao lớn.

Mái tóc dài bạc trắng của anh ta nhỏ giọt tí tách.

Dưới cơn mưa lớn, anh ta ngẩng đầu chậm rãi, trong đôi mắt không hề có con ngươi, chỉ toàn một màu đen sâu thẳm.

Ngũ quan của anh ta đẹp đến mức gần như không thuộc về thế giới con người. 

Ngay cả những chiếc vây cá phía sau tai cũng trong suốt, màu lam nhạt, phiêu dật và tuyệt mỹ.

Thế nhưng, đứng trước một sinh vật tuyệt mỹ như vậy, cảm giác đầu tiên của con người không phải là kinh ngạc, mà là rợn gáy.

Đó là một vẻ đẹp nguy hiểm, quyến rũ đến rùng mình.

Bầu trời thành phố Nam Đảo u ám nặng nề, mưa ngớt rồi lại muốn đổ tiếp như thể cơn bão còn chưa từng kết thúc.

Tất cả những điều này như thể là khúc dạo đầu của một câu chuyện kỳ quái trong đêm mưa. 

Mà thực tế, đúng là như thế.

Mười năm đã trôi qua, trên người anh đã xảy ra một sự biến đổi kỳ lạ mà không ai có thể hiểu rõ. 

Tinh thần lực của anh như thể đã trải qua một dạng biến dị bí ẩn, khiến các chuyên viên điều trị trong viện điều dưỡng cũng cảm thấy bất an và không thể đưa ra kết luận chắc chắn. 

So với một con người, anh ấy giờ đây giống như một sinh vật quái dị đến từ khu vực ô nhiễm, một dị chủng đến từ cơn ác mộng nào đó.

Thư Đường đứng từ xa, rất lâu cũng không nhúc nhích.

Trong phòng điều khiển, tất cả mọi người đều nín thở.

“Đừng hét lên!”

“Đừng bỏ chạy!”

Cô không mặc bất kỳ đồ bảo hộ nào, chỉ cần quay đầu bỏ chạy, sẽ lập tức bị xé nát!

Ngay lúc Trần Sinh nghĩ rằng cô đã bị dọa đến choáng váng.

Thư Đường lại sải bước đi tới, ngồi xổm xuống bên mỏm đá, đưa tay ra, dù chỉ có thể che lên phần đầu của người cá kia.

Nhưng cũng đủ để chắn cho anh khỏi cơn mưa lớn đang trút ào ạt bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play