Bộ vị kia của Lăng Hoắc sớm đã bị ép đến khó nhịn đến cực điểm, hai tay y vững vàng nhấc người trong lòng đặt thẳng lên bàn trang điểm lạnh như sương.
Y mút lấy khóe môi Khinh Vũ, một luồng khí hỗn độn mang theo hơi nóng triền miên tản ra, đoạn rời khỏi đôi môi kia chỉ để ánh mắt đào hoa rực nóng soi thấu người đối diện.
“Khinh Vũ tỷ, vi thần đã tắm rửa sạch sẽ… Tỷ muốn dùng vi thần không?”
Lời vừa thốt, y mới phát giác thanh âm chính mình đã khàn tới cực độ, như thể từng tia từng chữ đều chực tràn ra từ tận đáy huyết quản nóng rẫy.
Khinh Vũ bị câu ấy làm cho đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng khó tả, ánh nhìn mơ màng như ngâm trong tầng nhiệt khí lượn lờ.
Áo trên của y đã trượt tới khuỷu tay, tấm thân rắn chắc gần như phơi bày trước mắt, ngực rộng dồn dập phập phồng, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dẫn đi theo đường nét cơ bắp nơi bụng rắn như tạc đá.
Nàng chợt nhớ lại câu nói hắn từng buông lửng, lời cười nửa thật nửa đùa: “Bệ hạ quả là khéo dụ người...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT