Võ Lăng Hoắc chất vấn ý chỉ của Võ Thừa Khuyết, thần sắc không hề che giấu vẻ tức giận.
Trong lòng hắn đã sớm tính toán, nếu hôm nay không thể khiến kẻ này cúi đầu, thì chính là lúc nên quyết định y chết như thế nào, chết ở đâu. Một con rối ngu ngốc, dám vọng tưởng đến thứ không nên vọng tưởng, đã đến lúc nên xóa bỏ.
Ánh mắt hắn nhìn về phía đối phương, tựa hồ đang nhìn một kẻ đã chết, sâu không thấy đáy, lạnh lẽo tựa vực sâu không đáy. Thanh âm lãnh đạm vang lên: “Tiêu Khinh Vũ va chạm xa giá của bổn vương, bổn vương lại không có tư cách xử trí hay sao?”
“Vương gia khai ân!”
Tiêu Hà vẫn đang quỳ gối lại dập đầu khẩn thiết, trong tiếng nghẹn ngào xen lẫn van cầu: “Hạ thần lúc trước đối với Vương gia có điều thất lễ, thỉnh Vương gia đại lượng bỏ quá, đừng làm khó tiểu nữ! Hạ thần nguyện thay nữ nhi chịu tội!”
Người làm phụ thân mà vì nữ cầu tình là điều hợp lẽ, song Võ Lăng Hoắc lại nhếch khóe môi, nụ cười dường như mang theo chút giễu cợt.
“Trẫm vẫn nhớ rõ, hoàng thúc xưa nay không phải hạng người nhỏ nhen nhớ thù báo oán. Khinh Vũ nếu thật sự thất lễ với hoàng thúc, trẫm cũng nguyện vì nàng mà nhận lỗi. Hoàng thúc, chỉ là một việc nhỏ nhặt, cần gì phải chấp nhất? Chi bằng thả người đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT