Từ lời khai của mấy kẻ liên can, cùng sự bổ sung của Vương Duy Huyên, chuyện Tào Văn có chủ tâm ra tay đã không còn là điều nghi ngờ.
Võ Thừa Khuyết không buồn để tâm tới giọng điệu giễu cợt kia, chỉ dựa vào mức độ nghiêm trọng của sự việc mà ban ra hình phạt nặng nề.
Tào Văn bị đày đến châu Vu, còn phụ thân nàng – Lại bộ Thượng thư – bị giáng xuống làm tứ phẩm quan viên.
Vương Duy Huyên tuy là kẻ bị lợi dụng, nhưng vẫn khiến Võ Lăng Hoắc chướng mắt, liền bị trục xuất khỏi cung, giam lỏng ở phủ nửa năm. Phụ thân nàng – Trung thư lệnh – cũng bị phạt bổng nửa năm.
Võ Thừa Khuyết khi ấy chỉ lặng im, không nói thêm lời nào.
Diệp Vọng Thư trong chuyện này rõ ràng là người bị hại, nhưng vì không được lòng cả Võ Thừa Khuyết lẫn Võ Lăng Hoắc, cả hai đều có ý tìm cớ để gán cho y một tội danh. Võ Thừa Khuyết thậm chí còn thầm mong Võ Lăng Hoắc nhất thời xúc động mà buột miệng nói ra một câu “Ban chết”, để rồi hắn có thể giả vờ can ngăn, nhưng nếu đối phương đã cố chấp, vậy thì cứ thuận theo ý hắn mà giết đi cũng được.
Không ngờ rằng, Võ Lăng Hoắc thật sự nói ra lời đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT