Ngoài cửa, người tụ tập ngày một đông, tiếng bàn tán xôn xao như thủy triều dâng. Vì giữ gìn thanh danh cho Tiêu Khinh Vũ, Diệp Vọng Thư không tiện giữa chốn đông người nói rõ chuyện nàng trúng xuân dược. Nàng chỉ lặng lẽ liếc mắt một cái, ra hiệu cho tiểu cung nữ dâng trà cho Vương Duy Huyên, đoạn mới lạnh nhạt quay sang đáp lời chất vấn của Võ Thừa Khuyết.
“Khởi bẩm Vương gia, khoảng chừng nửa canh giờ trước, vi thần đang định tới giảng điện giảng bài cho công chúa thì bất ngờ gặp tiểu nội thị này hớt hải chạy đến báo rằng, hắn thấy Tiêu cô nương ngất xỉu ngoài sân, mới vội vàng đến cầu cứu. Vi thần liền theo hắn chạy tới, chỉ thấy Tiêu cô nương đã bất tỉnh nằm trên giường, gọi thế nào cũng không tỉnh lại, đành sai hắn đi thỉnh ngự y.
Nào ngờ hắn vừa ra cửa đã nhân lúc sơ hở khóa trái, đến lúc ấy vi thần mới hiểu ra: tên tiểu nô này muốn dùng kế gian hãm hại vi thần cùng Tiêu cô nương, cố tình nhốt cả hai trong một gian phòng.”
Nghe lời tấu trình, Võ Thừa Khuyết bước nhanh vào phòng, ánh mắt quét qua một lượt, chỉ thấy Tiêu Khinh Vũ vẫn nằm im trên giường, sắc diện hồng nhuận, quần áo ngay ngắn, tóc tai chưa rối, không hề có lấy nửa điểm hỗn loạn như lời đám người vừa rồi tưởng tượng.
Nàng hôn mê bất tỉnh, nào có chuyện "nam nữ thất lễ" ồn ào như lời tiểu nội thị vu vạ?
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Võ Lăng Diêu cũng theo sát bước vào, vội bước đến mép giường nhẹ gọi: “Tỷ tỷ?”
“Không được gọi!” Diệp Vọng Thư vội vàng đưa tay ngăn lại, giọng khẽ nhưng cứng rắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT