Tin tức từ thuộc hạ báo về: Đường Kỳ đã được cứu đi, và Sở Tổ đang trên đường tới đây.
Luciano Esposito không chút biểu cảm, chợt nhếch môi cười.
Từ ngày nhặt được Sở Tổ về, hắn chưa bao giờ phải thất vọng cả.
Bảo làm gì là làm nấy, việc nặng việc dơ cũng chẳng than thở lấy một lời. Dù đang thực hiện nhiệm vụ ở khu hạ tầng, chỉ cần một cú điện thoại là có thể réo người ta từ vũng bùn lên ngay.
Sở Tổ sẽ chẳng bao giờ hỏi lý do, chỉ biết tẩy rửa sạch sẽ vết máu dơ bẩn trên người, chỉnh tề lại thành dáng vẻ đoan trang có thể đứng sau hắn, căng ô đen, dùng thân mình che chắn những viên đạn bay loạn xạ.
Trầm mặc ít lời, hệt như cái bóng tận tụy của riêng Luciano.
「Esposito nuôi một con chó hoang không biết sủa」, đây là đánh giá của khu thượng tầng về mối quan hệ của bọn họ.
Luciano biết họ không phải là mối quan hệ thấp kém như vậy.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái mùa đông năm mười hai tuổi của bọn họ, Luciano đi theo phụ thân đến xử lý sự kiện tàu hỏa.
Bởi vì người thừa kế của Đường gia cũng có mặt trên chuyến tàu đó, gia tộc Esposito nắm giữ các chốt ra vào khu thượng và hạ tầng, cần phải nhanh chóng xử lý gọn gàng mọi chuyện.
Phụ thân hắn chẳng mấy hứng thú với khu hạ tầng, nhiều lắm cũng chỉ hỏi một câu: “Thiêu rụi hơn nửa, hay là thiêu rụi hoàn toàn?”
Nhận được câu trả lời là vế trước.
Thế là phụ thân lộ ra vẻ tiếc nuối hệt như người đánh cược vào cuộc thi đấu người máy sinh học mà lỡ tay đặt cược sai đối tượng vậy.
Trẻ con thì thường bắt chước hành vi của cha mẹ, Luciano tự nhiên cũng chẳng mặn mà gì với khu hạ tầng.
Vì lý do tai nạn, ánh mặt trời ở khu thượng tầng lần đầu tiên hào phóng chiếu rọi xuống khu bê tông cốt thép của hạ tầng, chiếc tàu bay quảng cáo phía trên thả xuống một khoảnh bóng tối.
Bóng tối đó, sau khi con tàu bị đốt cháy, giống như con rồng đen trên trang sách, cuộn mình phủ phục trong từng lớp kiến trúc, miễn cưỡng được coi là một cảnh quan độc đáo.
Mà trong những tầng tầng kiến trúc đó, có những căn nhà bị đập nát giữa chừng, bên cạnh đống đổ nát bê tông là vô số người đang gào khóc.
Người dân khu hạ tầng luôn chẳng biết mình nên làm gì cho phải lẽ.
Cũng may mà tiếng khóc của bọn họ rất nhỏ, không truyền đến tai Luciano. Hắn rất hài lòng về điều này, đỡ phải phái người đi nhắc nhở giữ trật tự.
Luciano tránh mặt đám người khu thượng tầng, dứt khoát cắm rễ ngay bên cạnh đống đổ nát của con tàu, lấy những mảnh vỡ làm bóng để đá. Chẳng thèm bận tâm dù có lỡ đá trúng ai, vì đằng nào thì bọn họ cũng sẽ phải xin lỗi hắn thôi.
Xem người khác xin lỗi dĩ nhiên thú vị hơn là chờ phụ thân, thế là Luciano bắt đầu luyện tập đá bóng của mình.
“Rất xin lỗi, tiên sinh! Là tôi đã cản đường ngài!”
Lần này xin lỗi hắn là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, mặc bộ vest cũ kỹ. Bàn tay tháo mũ ra là một cánh tay giả, mắt phải dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng không tự nhiên, chắc cũng mới được đổi mới lại.
Ông ta cách hắn bảy, tám mét, ngẩng đầu hết cỡ, lời xin lỗi phải dựa vào tiếng gào mới nghe rõ.
Luciano lại đá vài lần nữa, cuối cùng người đàn ông mặt đỏ bừng lùi về sau, không nhìn rõ đường, cứ thế mà rơi thẳng xuống khe nứt.
Phụ thân hắn chú ý tới động tĩnh, rốt cuộc cũng chịu bớt chút thời gian hỏi: “Chuyện gì vậy, Luci?”
“Con đá người ta xuống rồi.” Luciano nói.
Phụ thân không thèm quay đầu lại: “Con tự cẩn thận một chút, đừng có ngã xuống đấy.”
Luciano vâng dạ, quay đầu lại mới nhìn thấy trên cái vị trí của người đàn ông vừa rồi, đang nằm bò một cậu bé.
Luciano được chỉnh sửa gen từ trước khi sinh ra, nên chẳng cần thay tròng mắt cũng có thị lực cực tốt.
Trước đó không phát hiện ra chỉ là bởi vì… sự tồn tại của cậu bé quá thấp.
Tóc đen, không biết là do gen hay gì, đôi mắt dưới ánh mặt trời ánh lên sắc đỏ. Cậu bé gầy trơ xương, chiếc áo ba lỗ rách rưới treo hờ hững trên vai, vạt dưới nhét vào quần.
Khắp người những chỗ lộ ra đều là vết thương, có mới có cũ.
Luciano tùy tiện đá cái đồ vật dưới chân ra, lần này nhắm thẳng vào cậu bé.
Luyện tập đã lâu cuối cùng cũng có hồi báo, lần này vật đó chuẩn xác hạ cánh trúng mũi cậu bé.
Luciano nhìn đối phương loạng choạng một cái, che mũi cúi đầu, rồi chậm rì rì nhặt cái thứ hắn đá ra lên khỏi mặt đất, nhét vào trong áo ba lỗ.
Sau đó… cậu bé này lại cứ thế mà theo đống đổ nát từng lớp từng lớp bò lên trên.
Cậu ta động tác rất nhanh, lại nhanh nhạy. Trong lúc Luciano còn đang tìm người đến để truyền đạt tình hình, ngón tay cậu bé đã níu chặt lấy miếng vật liệu thép đặc biệt bị cắt đứt dưới chân Luciano.
Không chút suy nghĩ, Luciano trực tiếp giơ chân giẫm phịch lên.
Biến đi, cút xuống đi!
Dưới đôi bốt ngắn tinh xảo, sạch sẽ của Luciano, bàn tay dơ bẩn đầy vết thương nhỏ vẫn bám chặt cứng.
Cậu bé cố tình né vị trí giày của Luciano, tìm một chỗ trống để tự mình bò lên.
Tàu bay đã bay lượn ba vòng, dựa theo lịch trình bay đi mất, mặt trời chính ngọ giữa mùa đông chiếu thẳng xuống cũng có vẻ ôn nhu.
Dưới ánh mặt trời, Luciano cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt cậu bé.
Khuôn mặt chỉ bằng bàn tay, chẳng có tí thịt nào, cho nên đôi mắt lại to tròn, còn rỗng tuếch, dưới mái tóc lòa xòa toan che khuất lại mở to vô hồn. Đôi mắt ấy quả thật là màu đỏ hiếm thấy.
Cậu bé đang lục lọi gì đó trong túi quần thì đám người phụ trách đã vây kín mít lại, cậu bé bị tóm gọn dễ như bỡn. Cậu ta vẫn đang mò mẫm, và ngay trước khi bị lôi đi, cậu bé vươn tay về phía Luciano.
“Tôi chỉ có chừng này thôi.”
Trong tay cậu là mấy tờ tiền giấy nhăn nhúm dúm dó, chỉ lưu thông ở một vài khu vực nhất định tại hạ tầng.
Luciano có thể nhận ra chúng vẫn là nhờ cái thằng nhóc Đường gia.
Đường Kỳ, thằng bé bị chỉnh sửa gen từ trước khi sinh ra nên ngơ ngơ ngáo ngáo, nổi tiếng là có bệnh, rảnh rỗi là lại thích cùng bà mẹ đa sầu đa cảm của mình chạy xuống khu hạ tầng, rồi khi về lại phát biểu mấy cái quan điểm ngu hết chỗ nói trong các buổi tiệc.
Nhìn xem, lần này không phải đã tự vác họa vào thân rồi, nếu không đổi mới lại nội tạng thì ít nhất cũng phải nằm viện mấy tuần liền.
Tóm lại, cậu bé đang tự giác 「 tiền 」 cho hắn.
Luciano mãi mới sực nhớ ra, thứ hắn vừa đá xuống hình như là mẩu bánh mì cháy thành than của đoàn tàu lúc trước thì phải?
Luciano bắt đầu thấy thú vị ra trò.
Hắn ra hiệu cho những người xung quanh buông tay, đi đến trước mặt cậu bé đang ngã sõng soài trên đất, kiêu ngạo nói: “Chừng này thì không đủ rồi. Hơn nữa, ngươi không biết là ngay cả ánh mặt trời cũng phải trả phí sao?”
Cậu bé bò dậy, đứng thẳng, tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa ra, bờ vai rụt xuống đến đáng thương: “Tôi chỉ có chừng này thôi.”
“Bị ta giẫm một cước mà vẫn không buông tay, chỉ để bò lên đây mà mua à? Ngươi có phải bị bệnh gì không đấy?”
“Hình như là vậy.” Cậu bé gật đầu, “Bọn họ đều nói thế.”
“……Không phải bệnh truyền nhiễm chứ?”
“Bệnh truyền nhiễm là gì?”
“Là cái bệnh mà tiếp xúc xong sẽ lây sang ta đấy!”
“Bọn họ đều thích đánh tôi, vậy có tính là tiếp xúc không?”
“……”
“……”
“Tôi thấy ngươi bò lên nhanh lắm, bọn họ đánh ngươi sao ngươi không đánh trả?”
“Đánh trả……?” Cậu bé chớp mắt, đơn thuần nói, “Bọn họ đánh xong sẽ cho tôi ăn, còn trả tiền cho tôi nữa.”
Luciano thực sự hứng thú, hắn tiến thêm một bước, chỉ vào vết thương trên người cậu bé: “Ngươi không đau sao?”
Cậu bé hoang mang: “Đau…… là gì?”
Luciano đầu tiên sững sờ, rồi sau đó cười phá lên.
Hiện giờ hắn không nhớ rõ ý tưởng ban đầu là gì, có lẽ là ánh mặt trời mùa đông bên ngoài quá ấm áp dễ chịu, có lẽ là sự hưng phấn khi tìm được món đồ chơi mới mẻ, lại có lẽ trực giác đang mách bảo hắn rằng cậu bé này sẽ cực kỳ hữu dụng.
Hắn chỉ nhớ rõ mình đã đi đến trước mặt cậu bé lam lũ, dang rộng hai tay, hắn và cậu bé được ngăn cách bởi ánh mặt trời quý giá, những hạt bụi lơ lửng trong không trung lấp lánh như kim cương.
“Ta cho ngươi đồ ăn, cho ngươi ánh mặt trời, cho ngươi tất cả những gì tốt đẹp nhất. Ngươi đi theo ta.” Luciano bắt chước cách diễn thuyết thường ngày của phụ thân, nâng cao ngữ điệu, “Nhưng giá trị của ngươi xa tít tắp không xứng đáng với những thứ đó, cho nên ngươi phải cho ta nhiều hơn nữa, cho đến khi ta cảm thấy hời thì thôi.”
Cậu bé chần chừ một lát. Khi suy nghĩ, đôi mắt cậu sẽ biến thành màu hồng tươi đẹp hơn, ngay cả Luciano cũng sẽ vì đôi mắt xinh đẹp này mà kiên nhẫn đôi chút.
Nếu đồng ý, hắn sẽ cho cậu bé một cái ôm; không đồng ý thì cứ thế mà đẩy xuống.
Đơn giản chỉ hai lựa chọn thôi mà.
Cuối cùng cậu bé nhận được một cái ôm mang theo mùi hương nhân tạo, vững chãi, Luciano bằng tuổi nhưng cao hơn cậu bé cả một cái đầu, dù có vòng hết cả người cậu bé vào lòng cũng chẳng tốn chút sức nào.
Cậu bé tóc vàng đã tìm thấy cái bóng đen của mình.
“Ta là Luciano Esposito.” Hắn thì thầm bên tai cậu bé.
Cậu bé thì đáp lại: “Tôi tên Sở Tổ.”
Luciano cũng chẳng để Sở Tổ phải chịu thiệt thòi, tóm lại, hắn đã cho Sở Tổ tất cả những gì tốt đẹp nhất, và việc của Sở Tổ là phải không ngừng trả về giá trị cho hắn.
Thế nên, việc hắn ta làm đủ mọi thứ lặt vặt lớn nhỏ là đang trả nợ.
Sau khi phụ thân qua đời, việc hắn ta thanh trừng sạch mọi người trong gia tộc Esposito ngoài hắn ra, cũng là đang trả nợ.
Việc hắn ta như một bóng ma lang thang ở khu hạ tầng, xử lý những mồi lửa đó, cũng là đang trả nợ.
Việc hắn ta moi ra tất cả mật mã cửa sau của các chi giả từ miệng Đường Kỳ, để rồi biến hắn thành kẻ kiểm soát thật sự của cả khu thượng tầng và hạ tầng, đây cũng là đang trả nợ.
Người phù hợp nên ở vị trí phù hợp, làm việc phù hợp.
Sở Tổ với thể chất bẩm sinh vượt trội, lại không biết đau, chẳng lẽ không nên làm những việc này cho hắn sao?
Hắn đã cho Sở Tổ tất cả những gì tốt đẹp nhất, tất cả mọi thứ!
Nhưng mà Sở Tổ đã làm hỏng bét.
“Giám sát phát hiện nhịp tim của ngài vượt quá giá trị bình thường, kiến nghị ngài bình tĩnh lại đã, ngài có cần tôi cung cấp dược vật hỗ trợ không?”
Luciano nhìn về phía quả cầu phát sáng lơ lửng bên cạnh, chỉ bằng quả bóng tennis, phát ra giọng nói già nua điềm tĩnh.
Ông ta vốn là quản gia của Esposito, Jeeves. Sở Tổ đã tuân lệnh giết tất cả những kẻ cản trở Luciano kế thừa gia tộc, trong đó bao gồm cả vị quản gia ngu xuẩn trung thành với di chúc này.
Nhưng lão quản gia này thực sự là quá hữu dụng, Luciano đã tải dữ liệu của ông ta lên vật dẫn, tiếp tục cho ông ta phục vụ mình.
“Tại sao phải bình tĩnh?” Khóe miệng Luciano vẫn nhếch lên, nếu chỉ nhìn biểu cảm đơn thuần thì thậm chí còn có thể coi là hiền hòa.
Hắn nhẹ nhàng nói, “Ta đã cho hắn thời gian, trước khi giao Đường Kỳ cho hắn, ta còn thêm cho hắn nửa giờ để chuẩn bị. Vậy mà hắn lại mang đến cho ta cái gì?”
“Sở Tổ là một trong số ít người ngài có thể hoàn toàn tin cậy, tôi không kiến nghị ngài giận cá chém thớt vào lúc này.”
Luciano nheo mắt lại, đôi mắt xanh thẳm sâu thẳm ẩn giấu càng sâu: “Giận cá chém thớt?”
“Bất kể ngài phái ai đi thẩm vấn Đường Kỳ, từ phân tích dữ liệu đều sẽ cho ra kết quả giống nhau, hắn sẽ không nói cho bất kỳ ai mật mã. Trước đây tôi đã tính toán cho ngài rồi, xử lý Đường Kỳ mới là giải pháp tối ưu.”
Quản gia bỏ qua cảm xúc của chủ nhân, tận chức tận trách cung cấp kiến nghị.
“Hơn nữa, khi ngài giao cho Sở Tổ nhiệm vụ này, hắn vẫn còn ở khu hạ tầng. Về gấp chỉ tốn năm phút —— xin phép nhắc nhở, thời gian an toàn nhanh nhất để về gấp từ hạ thành là 23 phút.”
“Sau đó hắn nằm trong khoang trị liệu mười phút, tiếp theo đi chấp hành nhiệm vụ tiếp theo của ngài.”
“Phản hồi từ giám sát sinh lý, hắn trong hai tuần này thời gian ngủ chỉ có mười phút trong khoang trị liệu, 15 phút còn lại hắn sắp xếp báo cáo sự vụ đã được tải lên trước đó.”
Nói xong, trước mặt Luciano hiện ra hơn ba mươi bản báo cáo biên nhận, chồng chất lên nhau, chi tiết đến từng kẽ hở.
Nhiều đến vậy ư?
Ánh huỳnh quang chiếu vào đôi đồng tử xanh thẳm của Luciano, nụ cười của hắn cuối cùng cũng đứng hình trong chốc lát.
Đương nhiên là nhiều rồi, đúng như lời quản gia Jeeves nói, Sở Tổ là một trong số ít người Luciano có thể tin cậy. Hiện tại đúng là thời kỳ mấu chốt, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, để yên tâm, hắn đều sẽ trực tiếp giao phó cho Sở Tổ.
Phải tốn bao nhiêu thời gian? Cái đó không nằm trong phạm trù suy nghĩ của Luciano.
Hắn chỉ cần nghe câu "Được" an tĩnh,vững vàng của Sở Tổ.
Mười hai tuổi đến nay đều là như vậy.
“Đây là việc hắn nên làm ……”
Luciano lầm bầm xong, lại lấy lại tự tin, nâng cằm.
“Nếu ta sắp xếp thời gian có vấn đề, hắn lẽ ra phải đề xuất. Chính hắn tự ép mình đến mức thê thảm như vậy cơ mà, ta vẫn luôn tuân thủ lời hứa, cho hắn tất cả những gì tốt nhất —— vậy thì đây là vấn đề của hắn.”
“Tôi hiểu rồi, ngài tính thanh toán Sở Tổ.”
Giọng điệu hiền từ của Jeeves được thiết lập đến mức cực kỳ giàu tính nhân văn, nói một cách nào đó, gần như chẳng khác gì nụ cười tiếu lí tàng đao của Luciano.
“Sở Tổ cần thiết phải luôn cho ngài nhiều hơn nữa, cho đến khi ngài cảm thấy có lời —— ngài cảm thấy có lời chưa?”
Không ai trả lời.
Từ nhỏ đến lớn, Luciano chưa bao giờ có tâm lý hổ thẹn, nhưng sự thật vi phạm 「khế ước」 lại bày ra trước mắt.
Hắn không thể chấp nhận, hắn cũng không muốn phán đoán, liệu cái tâm trạng rối bời khiến mình không nhịn được biểu cảm hiện giờ có được coi là 「day dứt」 hay không.
Hắn chỉ cảm thấy buồn.
Tiếng tích nhỏ của việc kiểm tra thông tin sinh lý phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng.
Người không cần thông báo mà có thể trực tiếp kiểm tra để vào cửa chỉ có Sở Tổ. Quả nhiên, hai bên cánh cửa trượt mở ra, người đàn ông đen nhánh mang theo mùi hương nước tẩy rửa gỗ quen thuộc bước vào văn phòng.
Sở Tổ trưởng thành cao hơn Luciano một cái đầu. Hắn ta khi nhìn người khác không thích cúi đầu, chỉ liếc mắt, nhưng duy độc trước mặt Luciano sẽ hơi cong lưng, cằm siết chặt.
Luciano nhìn Sở Tổ, lông mi hắn ta vẫn còn dính hơi nước, che đi hơn nửa đôi mắt đỏ tươi càng hiện rõ hơn trong đêm.
Đối lập mạnh mẽ với màu đỏ tươi, là khuôn mặt trắng bệch dù ở trong nhà tối tăm cũng có thể nhìn thấy.
Luciano không nói gì, một lát sau, hắn nghe thấy Sở Tổ dùng giọng điệu trống rỗng nói.
“Là vấn đề của tôi.”
—— Đương nhiên là vấn đề của ngươi rồi.
Tiếp theo, Luciano nhìn thấy cái bóng của chính mình đột nhiên đổ rạp xuống trước mặt, không tiếng động, hệt như bị quăng xuống đất vỡ tan tành.