Khu thượng tầng.

Tòa nhà Esposito đã hoàn toàn im lặng từ mười phút trước.

Tiếng súng và tiếng nổ khiến Luciano cứng đờ người trên ghế, mặt tái mét.

“Khu 13 xảy ra nổ, vì sự can thiệp của Đường Kỳ, chúng ta tạm thời mất kiểm soát khu 13.” Jeeves nói, “Ngài có muốn khẩn cấp điều động người từ các khu vực xung quanh đến trấn áp không?”

Luciano: “Ngươi đã khởi động thiết bị sao?”

“Khi xác định cảm xúc của Luciano Esposito ảnh hưởng nghiêm trọng đến phán đoán lý trí, dễ gây ra nguy hiểm khôn lường, quyền hạn hành động độc lập của Jeeves sẽ được mở ra.”

Jeeves nói, “Đây là lệnh cơ bản ngài đã nhập khi tải tôi lên thiết bị đầu cuối.”

Luciano run rẩy môi, chỉ hỏi: “Có phải ngươi đã khởi động thiết bị không?”

“Đúng vậy, tôi đã khởi động thiết bị, cố gắng kích thích thần kinh của Sở Tổ. Lệnh ám chỉ khiến Sở Tổ giết chết tất cả những người hạ tầng mà hắn ta gặp.”

Jeeves hơi tiếc nuối nói: “Theo tính toán ban đầu, hắn ta ít nhất có thể thanh tẩy nửa khu 13 hạ tầng, cuối cùng chết dưới tay người hạ tầng, như vậy có thể đạt được giá trị lớn nhất mà ngài kỳ vọng. Nhưng Sở Tổ tiên sinh đã đi ngược lại ý muốn của ngài.”

Ban đầu, lời nói của Đường Kỳ đã gây ra sự rối loạn nội tâm ngày càng tăng, Luciano hoàn toàn chán ghét việc xử lý cảm xúc.

Nói cho cùng, Sở Tổ được dùng để giải quyết vấn đề, chứ không phải như bây giờ, từng bước kéo hắn vào vũng lầy cảm xúc.

Nhưng mà…

“Ta muốn xử lý Sở Tổ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc để hắn chết ở khu hạ tầng!”

Luciano trực tiếp giật lấy thiết bị đầu cuối của Jeeves, hung hăng ném vào tường.

Thiết bị đầu cuối có chức năng chống rơi, rơi xuống thảm lăn vài vòng, vẫn nhấp nháy ánh sáng xanh: “Cảm xúc của ngài rất bất ổn, tiên sinh.”

Luciano thất thố gầm lên: “Xóa cái lệnh cơ bản chết tiệt đó đi, hắn vẫn chưa chết hẳn, tìm người đưa hắn về! Đưa về!!!”

Tiếng hét xuyên qua bức tường cách âm mơ hồ truyền ra bên ngoài.

Những người ban đầu được gọi đến họp vì vấn đề trạm giám sát vẫn không dám rời đi, nghe thấy giọng nói của Luciano thì nhìn nhau.

Luciano rất khó ở chung, hắn trút phần lớn lửa giận lên người Sở Tổ, những đốm lửa lẻ tẻ còn lại cũng đủ khiến họ khó chịu.

Vừa nghe thấy tình trạng của Sở Tổ trong lời nói của Luciano là “chưa chết hẳn”, lòng họ chùng xuống.

Làm việc dưới trướng Esposito, khó tránh khỏi những tranh giành nội bộ, những người trước đây không hợp nhau giờ đây chỉ còn lại cùng một tâm trạng.

Họ coi như được Sở Tổ “cứu” một mạng, khu thượng tầng chỉ nói về tư bản, không nói về ân cứu mạng, nhưng kết cục của Sở Tổ… không nên như vậy.

Và một sự thật trực quan hơn là, không có Sở Tổ, Luciano sẽ trở thành như thế nào? Esposito sẽ trở thành như thế nào?

“Liên hệ Đới Hi An.” Có người khẽ đề nghị, “Tôi cầu nguyện Sở Tổ tiên sinh có thể bình an vô sự, nhưng giả sử anh ta thực sự… con trai anh ta đang ở trong tay Đới Hi An, đúng không?”

“Chỉ mới mười hai tuổi.” Một người khác cẩn thận đánh giá xung quanh, xác nhận bộ gây nhiễu đang trong phạm vi sai số cho phép không bị Jeeves phát hiện, tiếp lời nói, “Lớn lên ở khu hạ tầng, không thể sánh bằng Sở Tổ, nhưng bây giờ thời cơ rất tốt. Ánh mắt của Luciano đều đặt ở khu hạ tầng, không có Sở Tổ hỗ trợ, ngài ấy không chắc có thời gian quan tâm đến chuyện của khu thượng tầng.”

“Anh ta sẽ không muốn con trai mình trở thành quân cờ của quyền lực.”

“Không phải quân cờ.”

“Đới Hi An không phải là lái buôn tình báo trước kia nữa, cô ta sẽ không hợp tác đâu.”

“Cô ta chỉ có thể hợp tác.”

“Anh muốn nhìn Sở Tổ chết, con trai anh ta trở thành vật hi sinh thế hệ mới như vậy sao?”

“Tôi cũng mong Sở Tổ không sao, anh nhất định phải bắt tôi nói thẳng sao? Nếu anh ta có thể sống sót, tôi sẽ dốc hết sức giúp anh ta trở thành bản thân quyền lực!”

“Anh không ngại nói lớn tiếng hơn, để mọi người cùng mất mạng à?”

Cuộc tranh cãi nhỏ lặng đi trong chốc lát.

Vài người thượng tầng hầu như chỉ dưới trướng Luciano cũng không tranh cãi nữa, mà chủ yếu là thử thăm dò lẫn nhau.

Không ai ngờ rằng, một âm mưu phản bội lớn đang âm thầm nổi lên dưới mắt Luciano, tất cả đồng phạm lại có thể hoàn toàn đạt được sự đồng thuận.

Điều này vốn không nên xảy ra, dù Luciano có tàn bạo và lạnh lùng đến đâu, chỉ cần hắn một ngày còn là Esposito, hắn vẫn có thể tiếp tục nhìn thấu dã tâm bằng đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp của mình.

Đây là đặc quyền của tư bản, là quy tắc hàng trăm năm nay của khu thượng tầng.

“Không ai trong chúng ta có thể ngồi vào vị trí của Luciano, nhưng vị trí đó phải có người ngồi, không thể là Đường Kỳ.”

Có người nói, “Sở Tổ đã tiếp xúc sâu sắc với tất cả các ngành công nghiệp của Esposito, các gia tộc khác cũng do anh ta xử lý rồi dâng lên cho Luciano.”

“Giả sử để tôi chọn, đầu tiên là Sở Tổ, thứ hai là con trai anh ta. Ngoại trừ Luciano, khu thượng tầng sẽ không có ý kiến.”

“Nếu Sở Tổ có thể sống sót… anh ta không nhất định sẽ đồng ý, anh ta rất trung thành với Luciano. Cứu chúng ta là một chuyện, bắt anh ta phản bội lại là chuyện khác. Sở Tổ sẽ chỉ ấn chúng ta xuống trước mặt Luciano, vì bạo chúa của anh ta mà cắt cổ chúng ta.”

“…”

Sau bảy tám tiếng thở dài, có người khẽ ném xuống một câu kinh hoàng: “Nếu Luciano chết thì sao?”

“Anh ta sẽ không màng tất cả mà trả thù… nhỉ.”

“Ai sẽ giết Luciano, ai có thể làm được?”

Cái tên đó sắp bật ra khỏi miệng –

“Đường Kỳ.”

Lại một trận tĩnh lặng chết chóc, toàn bộ khán phòng im phăng phắc, mơ hồ nghe thấy tiếng động nhỏ của Luciano trong phòng bên cạnh.

Không cần nói quá rõ ràng, những người quanh năm ngâm mình trong quyền lực tự nhiên hiểu phải làm gì.

“Vậy còn quyền hạn kỹ thuật thì sao? Chỉ Esposito mới có thể giải quyết khóa gen.”

“Không quan trọng, người của mấy gia tộc đều chết hết rồi, thứ Sở Tổ không lấy được người khác cũng không lấy được, dù công nghệ khu thượng tầng có bị khóa chết mấy chục năm thì sao?”

“Đây là một cuộc cải cách mới.”

“Vẫn phải liên hệ Đới Hi An, không cần giấu giếm, cô ta tự nhiên sẽ đứng về phía chúng ta – với điều kiện Sở Tổ tiên sinh có thể sống sót.”

Họ đặt lòng bàn tay lên vai trái, đây là cách cầu nguyện phổ biến trong nội bộ Esposito yêu thích phong cách cổ điển, thường dùng khi tuyên thệ.

Vài năm trước, đối tượng họ tuyên thệ là Luciano Esposito. Và khi đó, Sở Tổ toàn thân đen kịt đứng sau thanh niên tóc vàng, tĩnh lặng như bóng đêm.

Giờ đây, họ thành kính dâng lên những lời chúc phúc cao cả nhất cho cái bóng ấy.

Sở Tổ đúng là mệnh cứng.

Có lẽ vì đau mà tay run, anh không thể bắn trúng thái dương của mình, đạn cháy sém nửa khuôn mặt anh, găm vào bức tường bên cạnh gây ra một vụ nổ.

Đường Kỳ cố ý thả lỏng, khi người của Esposito tìm thấy Sở Tổ, cái “thi thể cháy xém” nửa thân dưới bị nổ tung đó vẫn còn một hơi thở.

Sở Tổ được khẩn cấp đưa vào phòng thí nghiệm chân tay giả thần kinh, vô số thiết bị được nối vào cơ thể tàn tạ của anh, để ổn định các chỉ số sinh tồn, người đàn ông chỉ còn nửa thân mình được ngâm trong bình dinh dưỡng.

“Cái gì gọi là thiết bị của Mitoli ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật bình thường?”

Luciano mắt đầy tơ máu, lạnh lùng như rắn độc nhìn chằm chằm vào nhân viên kỹ thuật đang cầm báo cáo.

Nhân viên kỹ thuật run rẩy: “Thiết bị của Mitoli vẫn đang tiếp tục kích thích thần kinh, hệ thần kinh giao cảm thúc đẩy tiết ra một lượng lớn cortisol và adrenaline, đây cũng là lý do Sở Tổ tiên sinh vẫn còn sống. Nhưng mà…”

Gã cắn răng, “Nhưng những hormone này cũng gây ức chế hệ miễn dịch. Hơn nữa, việc kích thích thần kinh quá mức bản thân nó đã dễ dẫn đến rối loạn chức năng của các cơ quan cụ thể, nhịp tim chậm lại.”

“Phản xạ đau đã khiến mạch máu của anh ta giãn nở liên tục, gây trở ngại cho việc cung cấp máu nội tạng.”

Luciano đau đầu dữ dội, như thể quên mất dữ liệu sinh lý mà Jeeves đã cung cấp trước đó, liên tục day thái dương, lầm bầm: “… Hắn ta không nên có cảm giác đau.”

Nhân viên kỹ thuật cũng không thể giải thích vấn đề này, bác sĩ thường xuyên kiểm tra các đặc điểm sinh lý của Sở Tổ bên cạnh thấy vậy, đành phải đứng ra trước khi tình hình xấu đi.

“Chứng mất cảm giác đau của Sở Tổ tiên sinh… có thể là một loại khiếm khuyết gen, bản thân vô hại, nhưng lần trước đã xuất hiện dấu hiệu tiền triệu hôn mê bất tỉnh…”

Bác sĩ cố gắng giữ bình tĩnh lau mồ hôi trên trán, “Cảm giác đau bản thân nó đã liên quan đến thần kinh, thiết bị của Mitoli đã thay đổi các neuron cảm giác và sừng sau tủy sống của Sở Tổ tiên sinh… và đường ức chế hướng xuống…”

Móng tay của Luciano găm vào lòng bàn tay, cố gắng kiểm soát cơ thể đang run rẩy: “Nói kết quả đi.”

Bác sĩ: “Từ nhiều năm trước, khu thượng tầng đã không còn nghiên cứu các khiếm khuyết gen không thể kiểm tra được nữa. Nếu thiết bị của Mitoli khiến khiếm khuyết gen của Sở Tổ tiên sinh phát triển thành ác tính, chúng tôi… đành bất lực.”

Luciano nhắm chặt mắt lại.

Đới Hi An đứng bên cạnh nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Cô nhớ Sở Tổ đã nói, trẻ con khu hạ tầng không dễ giết như vậy.

Khi đó Đới Hi An vừa buồn cười vừa không, bây giờ cô chỉ muốn mở rộng phạm vi của câu nói này.

Cô vô cảm lắng nghe Luciano đưa ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác.

Trước tiên lấy thiết bị của Mitoli ra, sau đó thay thế nội tạng máy móc cho Sở Tổ, dù Đường Kỳ có mật khẩu cũng không sao.

Luciano từ chối tải dữ liệu của Sở Tổ lên, hắn nhất định phải có một bóng ma sống, biết thở, sẽ vì hắn mà xông pha lửa đạn.

Ngâm mình trong cuộc sống an bình mấy tháng, cái lạnh lẽo đó lại một lần nữa bao trùm toàn thân Đới Hi An.

Đới Hi An biết có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo nơi này.

Những người muốn Sở Tổ sống sót không chỉ có cô và Luciano, mà còn có những kẻ cầm quyền đang lo lắng nếu Sở Tổ không muốn hợp tác lên nắm quyền.

Nhóm người tìm đến cô với thái độ gần như khiêm nhường, muốn thông qua lời khuyên của cô, để Sở Tổ may mắn sống sót thay đổi ý định.

Họ muốn người đàn ông có thể hoàn toàn vứt bỏ đối tượng trung thành trước đây, tự mình đứng ở đỉnh cao quyền lực.

Một lũ người thật ngu ngốc.

Sở Tổ đương nhiên sẽ không hợp tác, anh không có khái niệm hợp tác, tình hình hiện tại hoàn toàn do người đàn ông đáng sợ này một tay thúc đẩy.

Người đàn ông trước mắt đang lẳng lặng lơ lửng trong khoang dinh dưỡng, bị buộc phải phơi bày tất cả vết thương của mình cho mọi người thấy, anh nhếch nhác, thảm thương, anh không thể mở mắt ra để khinh miệt những kẻ ngu ngốc bị anh đùa giỡn.

Nhưng anh là người thắng cuộc lớn nhất trong hỗn loạn.

Người ta nói Luciano mê trò chơi hai chọn một, Sở Tổ đã học được rất nhiều điều từ Luciano, không ngờ cũng học được cả việc đánh cược lớn.

Tất cả, hoặc không có gì.

Đới Hi An chỉ nhớ được buổi sáng hôm ấy, Sở Tổ ôm Sidney trong vòng tay.

Anh chẳng muốn bận tâm đến mớ rắc rối do Sidney bướng bỉnh gây ra, nhưng ánh mắt anh cứ chú mục vào đứa trẻ.

Sidney có khi lại nghĩ Sở Tổ bị chập mạch thì phải. Người đàn ông đó chẳng bao giờ gay gắt hay đòi hỏi gì ở cậu bé, cứ để cậu tự do lớn lên trong cái "thiên đường" chợt đến ấy.

Khi sốt, Sidney mê man, nói lảm nhảm, nhưng vẫn nhớ phải gọi ba ba một tiếng, ra chiều ngoan ngoãn lắm.

Trước lúc Đới Hi An đi làm, Sidney nằm trên giường, khẽ kéo tay cô.

"Ba ba đâu rồi?"

Đới Hi An im lặng. Sidney rụt tay lại, chui vào chăn, lầm bầm chẳng biết với ai: "Ngài ấy là ba con, đúng không? Ánh mắt ngài ấy nhìn con y như vậy mà."

Đới Hi An không rõ ánh mắt Sở Tổ nhìn Sidney ra sao, mà lại khiến đứa bé sống bằng trực giác nhạy bén ấy nảy sinh ảo giác 「đối với Sở Tổ mà nói, Sidney còn có giá trị khác ngoài huyết thống」.

Giả như tin vào trực giác của Sidney, thì đó không phải là ảo giác – vậy trong mấy tháng chung sống với đứa bé, Sở Tổ rốt cuộc đã nghĩ gì?

Đúng là một người đầy mâu thuẫn.

Sở Tổ tuyệt đối sẽ không hối hận dù chỉ một li về lựa chọn của mình. Anh muốn thứ tốt nhất trong tay Luciano, điều này chắc chắn sẽ dẫn đến một kết quả bi thảm cho người khác.

Anh thừa biết mình đang là một phần của bi kịch, ra vẻ lo lắng sâu xa để đạt mục tiêu, nhưng rồi lại mềm lòng với Sidney.

Mềm lòng. Cái từ này thật lạ lùng khi được những người hiểu rõ sự thật dùng để nói về Sở Tổ.

Vậy nên, thực ra Sở Tổ vẫn là con người. Đới Hi An nghĩ. Chẳng qua, vì một khiếm khuyết gen vô danh, anh từng bước biến thành bộ dạng bây giờ. Điều này thậm chí không thể trách cứ ai, mà là tương lai đã được định sẵn từ lúc anh sinh ra.

Vậy thì ít nhất, Đới Hi An hy vọng anh có thể thực sự nắm giữ tương lai đã đánh đổi bằng cả mạng sống trong tay.

Thế là, khi Luciano hỏi: "Con trai hắn đâu?", Đới Hi An nở một nụ cười sắc lạnh.

"Không liên quan đến ngài, tiên sinh," cô nói. "Ngài đã hủy hoại Sở Tổ mười hai tuổi, giờ còn muốn hủy hoại Sidney mười hai tuổi nữa sao?"

Cô cũng vì thế mà đánh cược tất cả.

Luciano mặt mày xanh mét, bóp cổ Đới Hi An. Cô không biết liệu tất cả những điều này có đáng giá hay không.

Nếu Sở Tổ xem Sidney là chìa khóa mở kho gen, thì Đới Hi An sẽ biến đứa bé thành con rối ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất.

Nếu Sở Tổ muốn cho Sidney một tương lai mà anh chưa từng có, thì Luciano chỉ có thể bước qua xác cô.

Lái buôn tình báo gió chiều nào xoay chiều ấy cũng có lúc phải lạnh lùng và vô tình thực hiện nghĩa vụ.

Chẳng có cái gọi là lòng trung thành, họ đều là những kẻ cờ bạc trên thế gian này, thà nắm giữ thứ gì đó còn hơn chỉ đơn thuần là sống.

Tất cả, hoặc không có gì.

Khoảnh khắc ngón tay người đàn ông trong khoang dinh dưỡng co giật, Luciano buông Đới Hi An ra.

Người phụ nữ ngã vật xuống đất, ho sù sụ, tim đập thình thịch, cúi gằm mặt.

Những người bên cạnh vội vã lướt qua cô, chẳng ai để ý đến nụ cười gần như ngông cuồng đang dần nở rộng trên khuôn mặt bị che khuất bởi những sợi tóc.

Khi cô điều chỉnh lại biểu cảm, ngẩng đầu nhìn Sở Tổ, ánh mắt anh cũng lờ mờ nhìn xuống. Họ chạm mắt nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa sự sống và cái chết.

「Chúng ta thắng cược rồi」, ánh mắt ấy dường như đang nói.

*

“Về việc khiếu nại chứng mất cảm giác đau có kết quả chưa?”

Sở Tổ đang được cấp cứu không làm được gì, may mà lần này thuốc mê cuối cùng cũng đủ liều, hoàn toàn bất tỉnh nên không còn đau đớn.

Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, anh bắt đầu giục hệ thống.

Hệ thống do dự hồi lâu, nói: “Đang giục đây, đang giục đây…”

“Vẫn phải cho một lời giải thích, 《Vương Miện Ánh Sáng》 thì thôi đi, công việc phía sau cứ thế này thì làm sao?”

Hệ thống lặng lẽ gõ ba ký hiệu trong đầu Sở Tổ: QAQ

“Xin lỗi.” Nó thảm thiết nói, “Tôi là hệ thống vô dụng, xin lỗi huhu huhu, tôi giục, tôi tiếp tục giục! Tôi, tôi cũng sẽ đi tìm cấp trên lý luận, rút lại lệnh cấm ngôn ba tháng của ngài!”

Sở Tổ nhẹ nhàng thở dài: “Ta không trách ngươi, ngươi cũng đừng áp lực.”

Anh nói, “Thật ra lệnh cấm ngôn ba tháng đến rất kịp thời, diễn xuất của ta ngươi cũng biết, đau lên có thể trở nên khá trừu tượng, nói toàn lời vô nghĩa, để ta yên tĩnh một chút cũng tốt.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play