Khi cảnh sát hình sự đưa họ về nước để điều tra và lấy chứng cứ, viên cảnh sát từng ôm Tổ Kỳ An ngồi đối diện Tổ Kỳ Sinh, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Là cậu đã bảo em trai cậu làm vậy đúng không?”
Tổ Kỳ Sinh cầm cốc nước nóng, thổi nhẹ hơi nóng trên bề mặt, mi mắt hơi hếch lên, ngước mắt nhìn viên cảnh sát.
Anh nhìn rất lâu, khuôn mặt trong hơi nước bốc lên trông có vẻ ướt át: “Đã lâu rồi tôi không gặp Tiểu Tổ, em ấy còn sợ không?”
Miệng viên cảnh sát hình sự mấp máy, lông mày nhíu lại: “Cậu ấy đang được tư vấn tâm lý, lẽ ra cậu cũng nên đi cùng cậu ấy.”
“Tôi và Tiểu Tổ hơn kém nhau năm tuổi, lúc em ấy sinh ra thì gia đình tôi khá giả, cha mẹ nuông chiều em ấy lắm, hồi nhỏ em ấy rất hay khóc. Sau này đến nhà máy, cha mẹ không quản em ấy nữa, em ấy luôn ở cạnh tôi.”
Tổ Kỳ Sinh nói, “Trong nhà máy không có đứa trẻ nào khác, tôi chỉ có thể dạy em ấy tất cả những gì tôi biết trước khi mười tuổi, tôi rất cảm ơn các chú đã đến, năm sau em ấy mười một tuổi rồi, tôi không còn gì để dạy em ấy nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT