Vào một ngày tuyết giờ Tuất, trời đã sẩm tối, những bông tuyết trắng tinh khôi đã khiến cho cảnh đêm dần trở nên mờ ảo hơn.
Hoắc Vân Kỳ đã nằm mê man một lúc lâu, nằm trên giường tựa như đã say giấc, vẫn còn hô hấp và tiếng mạch đập nhưng không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Phù Liễm vẫn ngồi ở trước cẩn thận chăm sóc, mỗi ngày đều rót vào miệng một ít thức ăn lỏng. Ngoại trừ việc đã gầy hơn một chút thì chẳng khác gì so với ngày xưa.
Lúc Hoắc Vân Chiêm đến, Phù Liễm vừa đút xong bữa tối, cung nhân trật tự đi vào, sau khi bưng hết đồ ăn thì đưa đi rửa sạch.
Thấy Hoắc Vân Chiêm bỗng dưng đến đây, vẻ mặt của Phù Liễm thay đổi ngay lập tức, đứng lên thưa: “Lão nô bái kiến Nhị điện hạ.”
“Đứng lên đi, không cần đa lễ.” Hắn ta nói xong, đi đến trước giường Hoắc Vân Kỳ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Hoắc Vân Kỳ, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng, tựa như có một thứ đang kêu gào muốn phá tan xiềng xích, Dường như thứ đó không có cảm xúc, cũng không có luân lí làm người, vô tình vô nghĩa.
Hoắc Vân Kỳ là huynh trưởng của hắn ta, là Thái tử được phụ hoàng sắc phong. Bọn họ là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chung sống hoà thuận, không có bất cứ mâu thuẫn gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play