Trong tiết trời giá rét của mùa đông, bầu trời âm u như sắp có tuyết rơi, mây đen giăng đầy trời, gió bắt đầu nổi lên. Gió rét luồn qua cổ và ống tay áo, lùa vào trong người khiến nàng rùng mình, cuộn ống tay áo rộng lại, ôm chặt cánh tay.
Những lời nàng nói như tan theo làn gió rét, nhưng đã ghi sâu trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng, lòng bàn tay hắn nắm chặt nhưng vẫn không nói gì.
Thấy nàng ôm tay, Hoắc Nghiễn Trưng theo thói quen cởi áo khoác màu trắng trên người xuống, định bước tới khoác lên cho nàng.
Mục Đào Đào hơi dịch ra một bước, hai tay hắn cứng đờ tại chỗ, nàng hơi cúi người. Lúc cụp mắt, nàng thấy vết thương trên tay hắn do bị mảnh vỡ của chén trà cứa đứt, vết thương hơi dài, chưa bôi thuốc cũng chưa được băng bó gì cả, cứ để như vậy.
Ánh mắt nàng dừng lại một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã khoác chiếc áo lông hồ ly lên người nàng rồi buộc một nút thắt hình nơ bướm ngay ngắn, còn kéo cả mũ áo trùm đầu cho nàng.
Thân hình của nàng và hắn cách biệt rất lớn, chiếc áo khoác khi mặc lên người nàng rộng thùng thình, cả người được quấn chặt, vừa đội mũ lên đã che hơn nửa gương mặt xinh xắn rồi.
Vì chiếc áo choàng mới cởi xuống khỏi người Hoắc Nghiễn Trưng nên vẫn còn hơi ấm, mùi hương quen thuộc tràn ngập. Nàng vừa không muốn cởi ra lại vừa buồn bực. Không thể thất thần vì nhìn thấy vết thương trên tay hắn được, không thể để hắn thừa dịp khoác chiếc áo lông cừu này lên người nàng được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play