Ma vương Đô Thiên đắc ý, tự mãn dẫn nhóm người già sức yếu của thôn Tàn Lão tiến về phía trước.
“Rất nhiều người trong thôn này đều khỏe mạnh lành lặn, tại sao lại gọi là thôn Tàn Lão?” Ma vương Đô Thiên nghĩ thầm trong bụng.
Hiện nay thôn Tàn Lão đã không còn là thôn Tàn Lão nữa, người trẻ tuổi trong thôn có Tư bà bà và Tần Mục vì thế chữ ‘Lão’ ở đây cần phải xem xét lại.
Mã gia, đồ tể, ông nội què chân tay đều đã lành lặn, Tư bà bà tuy tâm đạo tàn phế nhưng cơ thể không chút vấn đề gì.
Trong thôn Tàn Lão, chỉ có ông nội mù, dược sư, trưởng thôn, ông nội câm, ông nội điếc là cơ thể không lành lặn.
Tuy nhiên, ma vương Đô Thiên không biết rằng, đối với người thôn Tàn Lão, thân xác tàn tật không được gọi là tàn tật, nội tâm tàn tật mới đích thực là tàn tật. Trưởng thôn dằn vặt vì không thực hiện được lý tưởng, trách nhiệm của mình, nản chí ngã lòng nên cho dù chân tay lành lặn nhưng cũng không chịu rời khỏi Đại Khư.
Dược sư bị quá nhiều món nợ tình cảm bó buộc không thể không cắt hủy mặt mình. Nếu như ông ta khôi phục lại dung mạo như xưa chắc rằng sẽ không dám ra ngoài gặp mọi người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT