“Cái thứ vớ vẩn này là cái gì vậy, tệ hết sức! Liễu Dao, cái này là cô làm phải không? Gọi quản lý các người ra đây!”

Ánh mắt Minh Oái dừng lại trên cô gái kiêu ngạo đến bất thường, lặng lẽ nhớ lại một câu hệ thống đã từng nói.

Định luật đầu tiên của tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết: Ở đâu có nữ chính, ở đó sẽ không bao giờ thiếu những kẻ pháo hôi gây rắc rối cho nữ chính.

Hoá ra, Thất Thất không lừa mình.

Nếu không… sau này vẫn nên cố gắng tránh xa nữ chính, nam chính và các nam phụ thì hơn…

Cô lau vết trà trên mặt, suy nghĩ có chút vẩn vơ.

Rõ ràng đã nhận ra người trước mắt là ai, Liễu Dao nhíu chặt mày, nhưng vẫn cố nén giận: “Xin lỗi vị khách này, chúng tôi sẽ làm lại cho ngài một ly khác.”

“Làm lại một ly? Cô làm đều dở tệ! Quản lý các người đâu? Gọi quản lý các người ra đây, để xem hắn tuyển toàn những người như thế nào!”

Minh Oái cúi mắt nhìn ly trà sữa vẫn còn trên quầy thanh toán. Nhãn dán trên ly đã bị trà ngấm gần hết, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy số hiệu mờ mờ.

Số 36.

Cô nhớ rõ số này.

Cái này không phải do Liễu Dao làm, là do cô làm.

Quản lý từ trong phòng đi ra. Vị khách nữ vẫn không chịu bỏ qua, ánh mắt Liễu Dao cũng ẩn hiện sự thiếu kiên nhẫn. Khách trong tiệm cũng dần tụ tập lại xem kịch vui.

Hàng mi dày cũng dính chút vết trà, cô mím mím cánh môi hồng hào, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, vị khách này, số 36, đây là trà sữa do tôi làm, không phải do Liễu Dao làm.”

Khuôn mặt của cô gái trẻ không chịu bỏ qua lập tức cứng đờ, sau đó cô ta oán hận lườm nhân viên cửa hàng đã phá hỏng chuyện tốt của mình: “Cô nói là cô làm thì là cô làm à? Liễu Dao, Liễu Dao, không nói thì thôi, có bản lĩnh thì gọi Diệp thiếu đến che chở cô đi, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

Giọng nam thanh thoát vang lên trong tiệm trà sữa nhỏ hẹp. Minh Oái nhìn rất rõ, vị khách nữ đang thao thao bất tuyệt bỗng chốc cứng đờ, tiếp theo mặt cô ta tái mét.

Lúc này, người xuất hiện để cứu vãn tình thế, chỉ có thể là nam chính và các nam phụ.

Sắc mặt cô khách nữ tái nhợt, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vừa rồi hoàn toàn biến mất. Môi cô ta run rẩy vài cái, xoay người nhìn mấy chàng trai đã đứng ở cửa tiệm trà sữa, trong miệng ấp úng phun ra: “Diệp thiếu… không phải…”

Dù tính tình ôn hòa, nhưng khi gặp phải kiểu người hết lần này đến lần khác phớt lờ lời khuyên nhủ và cảnh cáo của mình, Diệp Vân Mộc vẫn hiếm khi tỏ vẻ lạnh lùng.

Người hiền lành khi tỏ vẻ lạnh lùng là đáng sợ nhất. Tiệm trà sữa rộng chừng hơn chục mét vuông, vốn dĩ đã chật kín mấy người trẻ tuổi xem náo nhiệt. Lúc này, thấy bốn chàng trai tuấn tú, cao ngạo bước vào tiệm, họ đều nhanh chóng tản ra.

Đôi mắt thường ngày tươi cười giờ không còn một tia ý cười. Trời tháng 10 vẫn mang cái nóng của chiều muộn, nhưng đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Vân Mộc, lúc này Từ Mẫn lại không cảm thấy một tia hơi ấm nào, chỉ cảm thấy cái lạnh bao trùm toàn thân.

“Nếu cô thật sự không tự quản được mình, tôi có thể bảo Diệp gia nhắn lời đến bố cô.”

Lời Diệp Vân Mộc nói không mặn không nhạt, nhưng lại khiến Từ Mẫn vốn đang hoảng loạn hoàn toàn tái mặt.

Bố Từ Mẫn là quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp Thị, huyết mạch của ông ta đều nằm trong tay Diệp Thị. Nếu để đối phương biết con gái mình đắc tội với tiểu thái tử của nhà họ Diệp, e rằng sẽ không chỉ đơn thuần là quản giáo.

Thân mình Từ Mẫn run rẩy một chút, trong mắt mang theo sự hối hận và kinh sợ, nỗi sợ hãi nặng nề đè nén trong lòng, khiến cô ta nói chuyện cũng có chút lộn xộn: “… Không phải, Diệp thiếu, tôi sai rồi, không phải Liễu Dao, ly trà sữa này không phải Liễu Dao làm, là cô ấy, là cô ấy làm trà sữa…”

Nỗi sợ hãi khiến Từ Mẫn không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhớ đến lời người phục vụ vừa nói, theo bản năng tìm một người để đổ tội.

Dù sao, dù sao… Ly trà sữa đã bị cô ta hất đổ, ngon hay không chẳng phải do khách hàng là cô ta quyết định sao… Liễu Dao có Diệp thiếu che chở, còn cô ta thì tuyệt đối không thể thừa nhận mình cố ý nhắm vào Liễu Dao…

Nếu để bố biết… Cô gái với lớp trang điểm tinh xảo mặt tái nhợt, giơ tay thẳng tắp chỉ về một hướng.

Bàn tay với bộ móng cầu kỳ không lệch chút nào, chỉ thẳng vào cô gái đang rụt rè cúi đầu, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình. Cô gái nhỏ bé vốn dĩ chẳng ai để ý trong góc quán, giờ đây lập tức trở thành tâm điểm của tiệm trà sữa.

Minh Oái:?

“Oái… Minh Oái?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái xinh đẹp, đôi mắt trong veo đang ngơ ngác, trên người vẫn còn mặc chiếc tạp dề của tiệm trà sữa. Khi cô ngẩng đầu, trên má và chóp mũi vẫn còn vương những vệt trà chưa lau sạch. Thịnh Lâm đầu tiên là vui mừng, sau đó lại là giận dữ.

“Ai bắt nạt cậu? Cậu nói với tôi đi.”

Chỉ thấy chàng trai vốn đang lười biếng nhìn điện thoại liền đứng thẳng người, bước nhanh như gió lướt qua đám đông, tiến đến trước mặt cô gái. Nhìn bộ dạng có chút chật vật của cô, khuôn mặt tuấn tú của anh đầy phẫn nộ.

Khuôn mặt cô gái vẫn còn sửng sốt, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn. Thịnh Lâm cho rằng cô bị tình huống trước mắt dọa sợ, trong lòng càng thêm giận dữ.

Chỉ thấy vị thiếu gia vốn dĩ được nuông chiều, cao quý ngày nào, cầm lấy khăn giấy trên quầy thanh toán, lúng túng lau vết trà trên mặt cô gái nhỏ. Tình yêu trong mắt chàng thiếu niên dường như muốn nhấn chìm người khác.

Tiệm trà sữa hoàn toàn tĩnh lặng.

Nụ cười ôn hòa của Liễu Dao hơi cứng lại.

Từ Mẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt đầy hoảng hốt.

Chuyện gì thế này?

Là cô ta bị ảo giác sao?

… Nếu không, làm sao có thể nhìn thấy vị thiếu gia nổi tiếng nhất Lan Cao, được nhiều người yêu thích nhất lại có vẻ mặt đầy tình yêu mà ôm lấy cô nhân viên tiệm trà sữa vừa bị cô ta chỉ trích kia?

Mặt Từ Mẫn tái mét, trong mắt nỗi sợ hãi trỗi dậy, bàn tay vốn dĩ đang cứng đờ chỉ vào Minh Oái cũng run rẩy buông xuống.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play