Không lâu sau khi khai giảng là Quốc Khánh và Trung Thu. Năm nay, hai ngày lễ này sát liền nhau, theo quy định thì có tổng cộng là tám ngày nghỉ.
Đây có lẽ là kỳ nghỉ dài nhất ngoài nghỉ đông và nghỉ hè. Các học sinh vẫn chưa hoàn toàn tập trung vào việc học đã tỏ ra vô cùng hứng thú, còn hai ngày nữa mới nghỉ mà đã bắt đầu lên kế hoạch đi chơi.
“…Oái Oái, kỳ nghỉ này cậu có định đi đâu chơi không?” Cô bạn ngồi bàn trước đang say sưa thảo luận với bạn cùng bàn, đột nhiên quay xuống hỏi cô gái phía sau.
Khuôn mặt cô gái trắng nõn, dưới ánh mặt trời ẩn hiện sắc hồng. Nghe thấy câu hỏi từ bàn trên, cô gái ngẩng đôi mắt lên, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Cô gái lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chắc là sẽ không đi đâu cả.”
Hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ không được tốt lắm, việc đi du lịch đối với nguyên chủ mà nói quá xa vời.
Tiếp xúc với ánh mắt của cô gái, cô bạn bàn trước có vẻ hơi căng thẳng, lắp bắp nói: “À, à, Oái Oái chăm chỉ như vậy, nghỉ lễ chắc chắn là muốn học hành cho tốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Oái Oái, đến lúc đó bọn tớ chắc chắn sẽ mang quà lưu niệm về cho cậu, cậu yên tâm!”
Cô bạn ngồi cùng bàn cũng thề thốt nói.
Gia cảnh của nguyên chủ kém, tính cách vốn dĩ khá hoạt bát sau khi ở Lan Cao cùng nhiều học sinh gia cảnh tốt đẹp một học kỳ cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn.
Hai cô bạn nói có lẽ không có ý gì khác, nhưng lọt vào tai nguyên chủ, lại khiến cô có chút bận lòng.
Minh Oái mím môi cười, đáy mắt có chút tự ti, chỉ nhẹ giọng nói: “Được, cảm ơn các cậu.”
“Không, không có gì.”
Cô bạn bàn trước vẫy tay, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, chỉ ngây ngốc nhìn cô gái trước mặt, nuốt nước bọt.
Một kỳ nghỉ hè không gặp, rõ ràng mặt của cô bạn bàn sau vẫn là khuôn mặt đó, chẳng qua là da dẻ trắng nõn hơn vài phần, nhưng chính là… chính là… có một loại cảm giác khó tả…
Hôm nay là thứ Sáu, không lâu sau khi tan học, học sinh trường Lan Cao đã đi gần hết. Cô thu dọn đồ đạc, cũng chuẩn bị về nhà.
Bên ngoài cổng trường Lan Cao lúc này đã đậu kín siêu xe. Minh Oái đứng ở trạm xe buýt nhìn lại, đáy mắt mang theo vẻ tự ti.
Trước trạm xe buýt Lan Cao cũng không có học sinh nào khác. Cô vẫn mặc đồng phục Lan Cao, trên vai đeo cặp sách, yên tĩnh đứng ở trạm xe buýt không một bóng người, trông đặc biệt ngoan ngoãn.
Phần lớn những chiếc xe ở Lan Cao nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ như cá gặp nước. Minh Oái cúi mắt hồi tưởng lại nội dung bài giảng hôm nay của giáo viên, không hề để ý rằng một chiếc xe màu đen đã dừng lại trước mặt mình.
Cửa sổ xe được mở ra, giọng nam quen thuộc từ bên trong vọng tới:
“Đang đợi xe buýt à?”
Là Thẩm Diệu.
Cái cảm giác sợ hãi không thể kiềm chế sau khi đưa thư tình lại một lần nữa dâng lên trong lòng. Minh Oái mím môi, chỉ cười gật đầu.
Thẩm Diệu cảm thấy mấy ngày nay mình rất bất thường. Sự bất thường này xuất hiện sau khi cậu từ chối lá thư tình của cô gái đó.
Khi đi học, cậu luôn thất thần, nghĩ đến khuôn mặt hơi ửng hồng của cô gái lúc đưa thư, những ngón tay mềm mại như cánh hoa, vẻ mất mát trên gương mặt nhỏ nhắn khi bị từ chối, và cả tà váy đung đưa theo gió lúc cô rời đi…
Cậu không kìm được mà đi hỏi thăm tên cô, rồi khi thấy cô một mình đứng ở trạm xe buýt, thậm chí còn bất thường ra lệnh tài xế dừng xe…
Điều này quá khác với cậu.
“Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
Thiếu niên trong xe lưng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, mang theo cảm giác xa cách không thể chạm tới, điều này khiến Minh Oái khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại có chút do dự.
Nguyên chủ ái mộ Thẩm Diệu, theo lý mà nói, chắc chắn sẽ không từ chối.
Thế nhưng…
“Vâng, cảm ơn bạn Thẩm.”
Nụ cười dịu dàng, ấm áp nở trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái. Cửa xe phía trước mở ra, Minh Oái rũ mi, cúi người bước vào xe…
“Này, A Hoài, phía trước kia có phải em trai cậu không?”
Chiếc xe mui trần màu xanh thẫm như biển sâu dừng ở cổng trường. Xe còn chưa khởi động, Chu Hưng Dật đã như phát hiện ra chuyện thú vị, khẽ nhếch cằm ra hiệu cho mấy người nhìn về phía trạm xe buýt cách cổng trường không xa.
Thẩm Hoài ngồi ở ghế sau, theo ánh mắt của đối phương nhìn sang, chỉ thấy một nữ sinh mặc đồng phục Lan Cao bước lên một chiếc xe màu đen.
Chiếc xe kia… Thẩm Hoài nhíu mày, đúng là chiếc xe mà gia đình sắp xếp đưa đón em trai cậu.
Chu Hưng Dật ngồi ở ghế lái, một tay gác lên cửa xe chống cằm, nhướng mày nói: “Tên đó không phải đang yêu đấy chứ…?”
“A Dật, bám theo.”
Giọng nói trầm thấp đột ngột cắt ngang lời Chu Hưng Dật. Anh ta ngẩn người, nhìn về phía Thịnh Lâm ngồi ở ghế phụ.
Chỉ thấy thiếu niên thường ngày hoạt bát, rạng rỡ giờ đây mặt đầy âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe đen đã khởi động, ánh mắt chứa đầy sự tối tăm như muốn nuốt chửng người khác.
Quen biết mười mấy năm, Chu Hưng Dật chưa từng thấy Thịnh Lâm trong bộ dạng này. Nụ cười hứng thú trên mặt anh ta biến mất, chân ga nhấn xuống, chiếc xe mui trần màu xanh lam như cá voi xanh lao xuống nước, hòa vào dòng xe cộ, bám sát phía sau chiếc xe đen…
Lên xe, cô gái dựa vào cửa xe ngồi xuống. Chàng trai bên cạnh đang cúi mắt nhìn thứ gì đó trong tay. Minh Oái mím môi, cũng không lên tiếng.
Cửa sổ xe mở quá nửa, theo xe di chuyển gió từ bên ngoài thổi vào trong xe.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo một làn hương ngọt ngào thanh khiết. Chàng trai nắm chặt tay cầm tài liệu, cơ bắp toàn thân căng cứng, tài liệu trên tay cũng không còn nhìn rõ nữa…