Minh Oái lùi lại vài bước, rời khỏi không gian đầy hơi thở nam tính. Cô thấy rõ ý đồ của đối phương, hơi xấu hổ cười nói: “Chỉ là gặp một đồng nghiệp say xỉn, nên tôi bị giật mình một chút.”
"Đồng nghiệp?" Ánh mắt Mạnh Lĩnh lạnh lẽo, “Vậy có cần tôi gọi nhân viên ra đỡ anh ta không? Dù sao nằm trên đất như vậy cũng không hay.”
Minh Oái vừa bị dọa đến hoang mang sợ hãi, ánh mắt sáng bừng, liên tục gật đầu.
Khu vườn nhỏ tuy yên tĩnh, nhưng buổi tối vẫn có người ra dạo. Việc có một vị khách say nằm trên đất quả thực không tốt. Nhân viên khách sạn hành động rất nhanh, chỉ vài phút sau cuộc điện thoại đã có người đến.
Chỉ là, nhìn nam đồng nghiệp bị kéo đi như kéo một con heo chết, Minh Oái không khỏi khó khăn nghi ngờ hỏi: “...Họ thật sự là nhân viên khách sạn sao?”
Khi đến đây cô còn cảm thấy dịch vụ khách sạn này khá tốt mà…
Mạnh Lĩnh khẽ mỉm cười: "Khách sạn này có chút cá tính thật." Thấy ánh mắt cô gái dường như vẫn dừng lại trên mấy nhân viên, anh chuyển chủ đề: “Cô Minh lần này đi chơi cùng bạn bè à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play