Nói một hồi, Minh Oái liền có chút kích động, giọng nói bỗng cao vút: “Người đâu! Người đâu! Mau lôi tên tặc tử tự tiện xông vào tẩm điện của trẫm ra ngoài, đánh ba mươi trượng!”
Trong vòng tay Mục Hoà, Minh Oái có chút kích động, cánh tay vốn đang chống lên ngực hắn giờ đã buông thõng. Mục Hòa không hề ngăn cản nàng gọi người, ngược lại nhân lúc cánh tay nàng rời đi mà xích lại gần thêm, vẻ mặt điềm nhiên như không, cứ thế nhìn nàng ra lệnh.
Rèm giường vẫn buông rủ, từ bên ngoài nhìn vào, hai bóng người trên giường gần như quyện vào nhau. Khoảng cách giữa họ lại càng được rút ngắn. Trong không gian nhỏ hẹp trên giường, hơi thở gần như quấn quýt. Gương mặt Minh Oái nóng bừng, không thể lùi lại được đành cúi thấp mặt, tiếng gọi trong miệng vẫn không ngừng.
Mấy khắc trôi qua, vẫn không một cung nhân nào đến. Những cung nhân canh gác trong và ngoài điện đêm qua dường như chỉ trong một đêm, tất cả đều biến mất.
Nỗi hoảng sợ trong lòng nàng chồng chất. Vẻ tàn khốc trên gương mặt nữ lang cũng không thể giữ được nữa. Nàng mím môi, lông mi chậm rãi nâng lên, nhìn người nam nhân ở gần trong gang tấc, giọng có chút thận trọng:
“... Cung nhân trong điện của trẫm, đều đi đâu cả rồi?”
Minh Oái dường như đã ý thức được tình cảnh của mình có chút không ổn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giọng dò hỏi cũng thấp đi. Ánh mắt Mục Hoà giãn ra, hắn khẽ cười một tiếng: “Bệ hạ chớ lo lắng, cung nhân đều đang đợi ngoài tẩm điện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT