Tiếng còi quen thuộc vang lên, báo hiệu tàu khách đã cập bến. Đứng trên boong tàu, dưới chiếc dù giấy, Minh Oái nhìn xuống bến tàu quen thuộc. Lồng ngực cô đập thình thịch, khóe mắt dần rưng rưng. Gần một tháng xa nhà, cuối cùng cô cũng đã về. Dù giấy không phải do cô cầm, khóe môi cô nở nụ cười rạng rỡ, nỗi buồn thoáng qua trên khuôn mặt cũng dường như tan biến, nhan sắc cô trở nên kiều diễm, mỗi nụ cười đều lay động lòng người.
“Tôi về đến nhà rồi! Thiệu tiên sinh.” Giọng nói mềm mại pha lẫn niềm vui, ngọt ngào như mật ong. Thiệu Thi mỉm cười, chú ý thấy vai Minh Oái hơi ướt vì gió tạt mưa, thần sắc hắn khẽ khựng lại, chiếc dù giấy lại nghiêng thêm chút về phía cô. “Sắp cập bờ rồi, trời vẫn mưa, chúng ta về khoang trước đi.” Minh Oái đang có chút hưng phấn, thần sắc khẽ khựng lại khi chú ý đến hành động của người đàn ông. Cô ngước mắt nhìn hắn, đôi môi mím lại, khẽ “ừm” một tiếng. Vành tai nhỏ xinh đã ửng hồng. Ở chung mấy ngày, Minh Oái đã đủ hiểu Thiệu Thi rất chu đáo, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên. Một cảm giác quái quái len lỏi trong lòng.
Minh Oái nhanh chóng xuống tàu. Niềm vui trở về Tân Thành nhanh chóng xua tan chút không tự nhiên đó. Bến tàu luôn có binh lính canh gác. Ngay khi cô bước xuống tàu, tin tức đã được truyền về phủ Đô đốc.
Giữa màn mưa mênh mông, Thiệu Thi và Minh Oái sóng vai đi dưới một chiếc dù giấy. Ánh mắt cô gái lưu chuyển, mặt mày tươi tắn, khẽ nói gì đó với người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông cao lớn trưởng thành, nghiêng tai lắng nghe, mày mặt trầm tĩnh ôn hòa, khóe môi cười tựa mang theo vẻ sủng nịnh. Từ xa nhìn lại, họ thực sự giống như một đôi trai tài gái sắc.
Đột nhiên, Đoạn Sâm Đình mặc quân phục tay cầm dù, xuất hiện với sắc mặt lạnh lẽo. Hắn cứ thế nhìn một lúc, rồi tiến lên nắm lấy cổ tay cô gái đang cười, kéo cô vào lòng khi cô còn chưa kịp hoàn hồn, ôm chặt lấy cô. Ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Sâm Đình quét về phía Thiệu Thi, người đàn ông đối diện đã dừng bước.
Mưa vẫn rơi. Minh Oái bị ôm vào lòng vẫn còn ngây người. Sau khi hoàn hồn, cô định giãy giụa, nhưng khi nhận ra vật cứng chạm vào hông mình là gì, sắc mặt cô trắng bệch, không dám tiếp tục động tác.
Phía sau Thiệu Thi là mấy chục thuộc hạ thần sắc căng thẳng. Còn binh lính phía sau Đoạn Sâm Đình tuy không rõ nguyên do, nhưng tay đã đặt lên bao đựng súng, cũng đồng loạt đề phòng. Từ xa nhìn lại, hai bên dường như đang ngấm ngầm đối đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play