Dừng tay lau tóc, thần sắc người đàn ông nghiêm túc, thu trọn bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái vào đáy mắt, hỏi: “Sao không ngủ?”
Minh Oái có chút thất thần, nghe vậy chỉ lúng túng nói mình không buồn ngủ, ánh mắt cô lại không chớp khóa chặt người đàn ông cách đó không xa, rõ ràng bày ra vẻ có chuyện muốn nói.
Thiệu Lang cảm thấy có chút buồn cười, đôi mắt phượng tràn đầy ý cười không giấu được. Hắn tùy ý đặt chiếc khăn lau tóc sang một bên, đi đến mép giường ngồi xuống, rồi theo quen thói ôm cô gái vào lòng.
Cứ như vậy ôm, tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi có ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, đôi mắt người đàn ông trở nên trêu tức, cũng không chủ động hỏi cô gái có chuyện gì.
Minh Oái kiên nhẫn chờ đợi, đến lần thứ tư ngước mắt, xác định đối phương không hỏi mình, cuối cùng vẫn không kìm chế được mà mở miệng nói: “Anh không phải nói cha mẹ tôi họ cũng sẽ đến đây sao?”
Đã 10 ngày rồi.
Lúc trước họ từ Tân Thành ngồi du thuyền đến đây, cũng chỉ mất 5 ngày, nếu cha mẹ và anh trai thật sự đến đây, lúc này cũng sớm nên đến rồi mới đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play