Theo bản năng không muốn đồng đội tiếp tục chú ý đến những chuyện này, Minh Oái theo bản năng lái sang chuyện khác: “Cố ca, Tả ca, hai anh còn muốn lấy thêm thứ gì không ạ?”
Ánh mắt Tả Thiệu lướt qua kệ hàng, đang định lắc đầu. Dù sao hắn sống rất tinh tế, ngay từ khi biết Cố Liễm có không gian, hắn đã thu thập xong những thứ mình muốn ăn, muốn dùng rồi.
Nhưng ánh mắt hắn lướt qua đôi mắt ngây thơ của cô, hai chữ “không cần” đang ở đầu lưỡi rất nhanh thu trở về. Vành tai Tả Thiệu cũng hơi đỏ, hắn không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, vờ trấn tĩnh:
“Anh thấy, chắc là vẫn còn thiếu một chút.”
Hắn dừng một chút, rồi bổ sung: “Dưới lầu có một tiệm thuốc, chúng ta cũng có thể tiện thể thu thập một ít thuốc men. Đã là mạt thế rồi, không gian của A Liễm cũng còn đủ, có thể đựng được bao nhiêu thì đựng bấy nhiêu.”
Cô nghe vậy, vẻ mặt bừng tỉnh, liên tục gật đầu. Môi trường mạt thế khắc nghiệt, việc bị cảm mạo, sốt, hay nhiễm trùng rất dễ cướp đi sinh mạng, lúc này thuốc men là quan trọng nhất.
Mà Cố Liễm ban đầu còn chưa phản ứng kịp, đang định nói trong không gian của hắn đã thu thập đủ thuốc men rồi, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, ánh mắt hắn dừng lại một thoáng trên gương mặt tán đồng của cô gái, trên khuôn mặt tuấn tú hiếm thấy xuất hiện một thoáng sửng sốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play