Tuy nhiên, Bùi Tinh Xuyên vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Anh chỉ ngước mắt nhìn Tề Thời Việt đang đứng, trầm ngâm một lát rồi khẽ kiến nghị: “Cậu vừa mới ra ngoài từ nửa đêm, cả đêm cũng không nghỉ ngơi, tốt nhất là nên đi nghỉ trước đã.”
Cô gái nghe vậy cũng gật đầu, cảm thấy lời Bùi Tinh Xuyên nói có lý.
Tề Thời Việt rời tầm mắt, nhìn Bùi Tinh Xuyên từ trên cao. Ánh mắt vốn mang ý cười ấm áp giờ lại lạnh lẽo, anh thong thả nói:
“Cũng ổn, không mệt lắm đâu. Dù sao đây cũng là một kỳ nghỉ hiếm hoi, tôi vẫn muốn tận hưởng một chút.” Ngay sau đó, anh như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt hơi do dự: “...Nhưng mà, nếu tôi gia nhập nhóm hai người, hẳn sẽ làm phiền hai người nhỉ.”
Người đàn ông tuấn tú khẽ rũ mi, giọng nói cũng nhỏ lại: “...Thôi vậy, thực ra một mình tôi ra ngoài cũng được, chỉ là không biết tổ chương trình có cho tôi đi một mình không.”
Trông anh ta thật sự có chút đáng thương. Minh Oái thấy vậy liền không đành lòng.
Cô lớn lên trong một gia đình đông người, anh chị em họ hàng gần mười người. Trẻ con nhiều, người lớn khó tránh khỏi không chăm sóc hết được, nên dù ở nhà hay ở trường, có ý hay vô tình, cô luôn là người bị bỏ rơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT