Về đến nhà, Minh Oái vô lực gục xuống bàn học, thần sắc có chút ngẩn ngơ. Một lát sau, cô lặng lẽ gọi trong lòng: “Thất Thất, có đó không?”
Cục năng lượng 007 hóa thành một chú thỏ trắng muốt, mềm mại và sạch sẽ xuất hiện trước mặt cô. Minh Oái nhìn thấy chú thỏ liền yêu thích, sự buồn bực trong lòng cũng vơi đi vài phần.
Ngón tay trắng nõn, tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của chú thỏ 007. Giọng cô khẽ chùng xuống: “Thất Thất ơi, làm sao bây giờ, hình như tôi làm hỏng nhiệm vụ đầu tiên rồi.”
Kỹ năng diễn xuất của cô thật sự không tốt.
Ánh mắt và hành động của họ đều trở nên thật kỳ lạ.
Giống hệt như người đàn ông kia.
Chú thỏ bông xù ngoan ngoãn đặt đầu dưới ngón tay cô dụi dụi: “Không sao đâu mà Oái Oái, đây mới chỉ là nhiệm vụ đầu tiên thôi. Hơn nữa, cô đâu có OOC đâu, chúng ta vẫn có thể lấy điểm cơ bản.”
Dù điểm cơ bản không nhiều, nhưng cũng đủ để duy trì lớp chắn không gian và thời gian, giúp nó đưa ký chủ của mình xuyên qua các tiểu thế giới khác.
007 là một chú mèo lười, dù cả ngày mơ ước trở thành hệ thống top 1 trong giới hệ thống, nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Nó chỉ là một hệ thống pháo hôi, có thể không bị ký chủ ghét bỏ, duy trì tính năng vận hành cơ bản đã là tốt lắm rồi.
Cô khẽ cười, nhưng nụ cười lẫn vài phần bất lực. Dù đã thoát khỏi thế giới kia, nhưng ở thế giới này, cô cảm thấy mình như lại rơi vào một hoàn cảnh khó khăn tương tự…
Cuộc sống của học sinh lớp 12 vẫn giữ vẻ ngoài bình lặng, ngày tháng vẫn trôi qua từng ngày, nhìn như không có gì khác biệt lớn so với trước đây.
Chỉ là theo thời gian, trên bàn của Minh Oái thường xuyên xuất hiện một số đồ vật không thuộc về mình.
Khi thì là một phần bữa sáng tinh xảo, khi thì là một hộp sữa, hoặc là một chiếc bánh mì… Hầu hết các lần đều là đồ ăn.
Quan sát vài ngày, Minh Oái vẫn không có manh mối về người đã đặt những thứ này. Những đồ vật không rõ nguồn gốc này cô không dám ăn, tất cả đều bị vứt vào thùng rác.
Thế nhưng, hiển nhiên người đứng sau không để tâm, vẫn không biết mệt mà tiếp tục tặng. Thậm chí những thứ được tặng không chỉ giới hạn trong đồ ăn, mà bắt đầu trở nên ngày càng lộ liễu hơn: những lá thư tình không ký tên, những bông hồng tươi thắm, và đủ loại đồ trang sức nhỏ tinh xảo nhưng đắt giá.
Rõ ràng là một dáng vẻ của người theo đuổi.
Minh Oái bị những thứ đồ đạc ùn ùn không dứt mỗi ngày làm cho mệt mỏi, chán ghét, lại còn ẩn ẩn chút sợ hãi. Thậm chí có vài lần cô còn cố ý đến trường sớm hơn để tìm ra người đó là ai.
Nhưng tất cả những gì cô làm đều vô ích.
Đã hai tuần rồi, cô vẫn không thể tìm ra ai là người đặt đồ vật trên bàn mình.
Không còn cách nào, chỉ đành ngày qua ngày lặp lại việc xử lý những thứ trên bàn.
Mỗi sáng đến lớp, việc đầu tiên là dọn dẹp sạch sẽ đồ vật trên bàn. Nếu là đồ ăn, thì vứt vào thùng rác. Nếu là quà tặng nhỏ, thì đặt chúng vào chiếc hộp đựng đồ bên cạnh bục giảng.
Thái độ đó thực sự lạnh lùng, dửng dưng, khiến học sinh trong lớp nhìn vào không khỏi kinh ngạc, há hốc miệng. Một số nam sinh có ý đồ khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đã giữa tháng Mười, cái nóng mùa hạ đã hoàn toàn tan biến, tiết thu đang ở độ đẹp nhất, lá phong đỏ trải đầy mặt đất trong khuôn viên trường.
Lúc này thời tiết vừa phải, không lạnh không nóng, lại đúng vào mùa thu hoạch, khắp nơi đều là cảnh sắc rực rỡ tuyệt đẹp.
Dãy cây phong đỏ xếp hàng dài dọc hành lang là cảnh sắc nổi bật nhất của Lan Cao vào mùa thu. Những cây phong đỏ cao vút, cành lá đỏ rực đung đưa theo gió, nhìn từ xa tựa như ngọn lửa không ngừng cháy bùng, lập lòe.
Đến mùa thu, con đường phong đỏ này trở thành địa điểm hẹn hò lãng mạn của các cặp đôi học sinh Lan Cao. Những cặp tình nhân mới yêu nắm tay nhau, chậm rãi bước dưới hàng cây phong đỏ, ngắm nhìn lá phong bay lượn khắp trời.
Lá phong rơi trên mặt đất sẽ được nhân viên vệ sinh dọn dẹp định kỳ, thường là cách một ngày một lần. Khi Minh Oái đến, lá phong đỏ trên mặt đất vẫn chưa được dọn sạch, giẫm chân lên phát ra tiếng kêu sột soạt.
Chàng trai mặc đồng phục đen trắng, dáng người cao ráo, dựa vào cây phong đỏ, một chân hơi khuỵu, những sợi tóc mái vương trên trán, khuôn mặt hơi cúi xuống không còn vẻ phong lưu ngả ngớn ngày nào.
Dường như đã chú ý đến tiếng bước chân cách đó không xa, chàng trai thẳng lại thân mình lười biếng, hơi ngẩng đầu nghiêng người nhìn sang. Đôi mắt đào hoa đa tình long lanh ẩn ý, nụ cười trên khóe môi cũng quyến rũ đến động lòng người.
“Bạn học Minh, cậu lại đây.”
Minh Oái đứng yên trước mặt chàng trai, hàng mi nhẹ động như lông chim. Cô mím môi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trong giọng nói là sự lạnh nhạt hiếm thấy, nhưng bị đối xử như vậy, Chu Hưng Dật không hề tức giận. Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi căng mọng của cô, khẽ cười: “Bạn học Minh giận à?”
Minh Oái nhẫn nại: “Tôi không giận. Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Bạn học Minh không giận thì tốt rồi,” Chu Hưng Dật cười tủm tỉm, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nếu thật sự làm cậu giận, thì tôi thật đáng chết vạn lần.”
Cái điệu bộ trơn tru, dẻo miệng này khiến Minh Oái nhíu mày, không thể nhịn được nữa, xoay người định bỏ đi.
Cổ tay trắng ngần bị nắm lấy. Phía sau truyền đến một giọng nói không nhanh không chậm: “Bạn học Minh thật sự không muốn biết, ai là người mỗi ngày vứt rác trên bàn cậu sao?”
Đúng vậy, rác rưởi.
Những bữa sáng tinh xảo, những đóa hoa tươi thắm, cùng với đủ loại đồ trang sức nhỏ đắt giá, tất cả đều bị Chu Hưng Dật xếp vào một loại: rác rưởi.
Bước chân cô khẽ khựng lại, sắc mặt tái nhợt, giữa hai lông mày có chút chần chừ.
Trong khoảng thời gian này, những đồ vật đặt trên bàn cô ngày càng kỳ quặc, thường xuyên còn lẫn các loại đồ trang sức xa xỉ. Hộp đựng đồ trên bục giảng cũng chất chồng ngày càng nhiều, gần như sắp không còn chỗ chứa nữa.
Nếu chỉ đơn giản là vậy, Minh Oái có lẽ sẽ không để tâm.
Để tìm ra kẻ đã gửi những thứ này, khoảng thời gian qua, cô kiên nhẫn đọc hết tất cả thư từ và tấm thiệp.
Những lời lẽ âu yếm bên trong ngày càng sến sẩm, lại còn ẩn chứa một vài thông tin về cha mẹ cô, điều này khiến cô không khỏi kinh hãi. Cô thực sự muốn biết kẻ vẫn luôn lẳng lặng đặt đồ vật lên bàn mình là ai.
Đây cũng là lý do vì sao khi nhận được tin nhắn của hắn, cô lại có mặt ở đây.
Cổ tay bị nắm hơi nóng lên, cô không kìm được hất tay hắn ra.