Mẹ của Tống Nhạc Tiêu qua đời.

“Thật đáng thương a, ba mới mất được một năm, mẹ lại theo chân đi rồi.”

“Đúng đó, đứa nhỏ này vốn đã không biết nói, bây giờ lại thành cô nhi, sau này làm sao sống nổi a?”

“Haiz, chúng ta cũng là nhìn nó lớn lên, sau này phải giúp đỡ nó nhiều một chút.”

Từ sau khi mẹ cậu qua đời, mỗi ngày Tống Nhạc Tiêu đều nghe được những lời như vậy.

cậu không có phản ứng gì, cả người ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.

Vài hàng xóm thay phiên nhau tới giúp đỡ, lo liệu tang lễ cho mẹ cậu gần như không cần cậu động tay làm gì.

Nhưng cậu từ đầu tới cuối, không nói lấy một lời.

Dĩ nhiên, cậu cũng không thể nói được lời nào.

cậu là người câm, bẩm sinh đã vậy, dù tìm nhiều bác sĩ cũng không trị được.

Từ nhỏ đến lớn, gần như ai thấy cậu cũng đều thốt lên một câu: “Thật đáng thương.”

Trước khi ba mẹ mất, Tống Nhạc Tiêu chưa từng cảm thấy mình đáng thương, thậm chí còn thấy mãn nguyện.

bây giờ, cậu bắt đầu thấy mờ mịt.

Hàng xóm cũng không trách cậu mấy ngày nay cứ trầm mặc, người mất thân nhân thì có quyền trầm mặc, huống chi lại là người câm.

 sự im lặng ấy không kéo dài bao lâu. Tối ngày thứ bảy, tức là đêm đầu thất của mẹ mình, chỉ vì một giấc mơ, Tống Nhạc Tiêu tỉnh lại.

Sáng ngày thứ tám, mang theo sự chậm trễ áy náy cùng hổ thẹn, cậu lần lượt đến từng nhà hàng xóm từng giúp đỡ để cảm tạ và xin lỗi.

Điều này khiến những người đang lo lắng cho cậu cũng yên lòng, ai cũng muốn giữ cậu lại ăn bữa cơm, nói vài lời an ủi.

Cậu lần lượt từ chối, không muốn gây thêm phiền phức cho họ.

Chỉ còn lại một nhà cuối cùng chưa đến, nhà này là thúc thúc của cậu, bạn cũ của ba cậu, ngày trước thường hay đến nhà cậu chơi, sau không biết vì lý do gì lại không còn tới nữa.

Nhưng trong tang lễ của mẹ, vị thúc thúc này lại giúp đỡ không ít.

Cậu đều ghi nhớ trong lòng.

Dựa theo trí nhớ, cậu lần theo đường cũ tìm đến nhà thúc thúc, giữa đường lại bất ngờ bị một chiếc xe chắn ngang, một beta nam từ trong xe bước xuống.

“Nhạc Tiêu!” Người kia mặt mày đầy kinh hỉ.

Tống Nhạc Tiêu liếc mắt nhìn, thấy là thúc thúc mà mình định tới thăm.

Hắn khẽ “A” một tiếng đáp lại, người kia vội vã đi đến, nắm lấy tay hắn.

“Nhạc Tiêu, theo thúc đi, thúc có chuyện cần tìm con.”  nói xong liền kéo mạnh tay cậu định đưa lên xe.

Tống Nhạc Tiêu theo bản năng muốn rút tay ra, dùng chút sức, liền tránh được, lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn.

“Má nó, ngươi là  Omega mà sức mạnh cũng ghê gớm nhỉ?” hắn tức giận chửi mắng.

Thần sắc cùng giọng điệu ấy khiến Tống Nhạc Tiêu cảm thấy có chút sợ, lại lùi thêm vài bước.

Nam nhân thấy vậy, mặt hiện vẻ hối hận, đột nhiên vỗ đầu một cái, nói với cậu: “Ai da, thúc lo sốt cả ruột, nên quên mất. Nhạc Tiêu, thúc tìm conlà để đi làm giấy chứng tử cho mẹ con. Mau lên đi, người ta sắp tan ca rồi!”

Mấy chữ "giấy chứng tử" khiến lòng Tống Nhạc Tiêu đau xót, đứng yên bất động một lúc.

Nam nhân lại tưởng cậu đang do dự, vội nói tiếp: “con còn không tin được thúc thúc con sao? con đừng quên, mấy ngày nay thúc giúp nhà con bao nhiêu việc!”

Câu này như lời cảnh cáo khiến Tống Nhạc Tiêu rơi vào thế khó xử.

Nam nhân như mất kiên nhẫn, kéo mạnh hơn: “Nhanh lên! Người ta sắp tan ca rồi đấy!”

Tống Nhạc Tiêu đang định giãy giụa thì bị đối phương kéo mạnh lên xe, nhấn người vào ghế sau rồi đóng rầm cửa xe lại, sau đó nhanh chóng lên ghế lái, khởi động xe.

Chuỗi hành động này khiến tim Tống Nhạc Tiêu đập thình thịch, cậu phát ra vài tiếng “A a” định hỏi rốt cuộc đi đâu, sao phải gấp gáp vậy.

Nam nhân lại vờ như không nghe thấy, chỉ cúi đầu lái xe, tốc độ nhanh đến kinh người, dù gặp đường đông cũng không giảm tốc, mấy lần suýt va vào người đi đường khiến Tống Nhạc Tiêu sợ đến tái mặt.

“Má nó, mấy đứa chết tiệt không có mắt à?!” Nam nhân chửi bới vô lý.

Tống Nhạc Tiêu kinh hãi, dùng giọng “A a” biểu thị phản đối.

“Im đi, còn kêu cái gì! Lát nữa cho mày gào thỏa thích!” Nam nhân nói mà không hề quay đầu lại.

Tống Nhạc Tiêu lập tức cảm thấy nguy hiểm, vội nắm lấy tay nắm cửa, miệng không ngừng phát ra âm thanh cầu cứu.

“Đcm, một đứa câm mà kêu to vậy? Không để cho lão tử yên !” Nam nhân quát, rồi đột ngột giơ tay lên phun một làn khí về phía cậu.

Tống Nhạc Tiêu ngửi thấy mùi lạ, cả người bỗng nhiên mất hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống ghế xe, ý thức cũng dần mơ hồ.

Lờ mờ nghe thấy nam nhân lẩm bẩm:

“Tống Hủ cái đồ đoản mệnh, lại sinh ra được đứa con xinh đẹp như vậy, tiện nghi cho họ Trần rồi!”

Sau đó, cậu hoàn toàn mất đi tri giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play