Khương Thanh Tố quyết định lưu lại kinh thành, đợi thời cơ thích hợp sẽ vào hoàng thành một chuyến, rồi lại ghé qua Đại Lý Tự, xem có thể tìm được cơ hội gì để lật lại bản án hay không. Đã có chủ ý, Đơn Tà cũng không phản đối, nàng liền tự mình chọn lấy một tửu lâu, trước tiên nghỉ tạm một đêm.
Nàng không có hành lý, tay khoác tay Đơn Tà, giả vờ phu thê, tìm một gian thượng phòng trong khách điếm bên cạnh Thi Thư Trà Lâu. Trời đã xế chiều, cả ngày nay Khương Thanh Tố chưa ăn uống gì, chỉ nhấp trà qua loa, bèn kéo tay Đơn Tà ra phố tìm chút mỹ thực cho ra hồn.
Hai người vừa bước ra khỏi khách điếm, liền có một bóng người vận áo lam xám lướt tới đụng ngay vào bọn họ. Đơn Tà lập tức chắn trước Khương Thanh Tố, người nọ còn chưa kịp tới gần, Đơn Tà đã muốn giơ chân đá văng đi. Khương Thanh Tố thoáng nhìn thấy liền gọi: “Là Thẩm!”
Nói rồi vội kéo Đơn Tà lùi lại, Thẩm Trường Thích ngã sấp xuống đất. May mà chưa bị Đơn Tà đá trúng, nếu không với cái thân thể yếu ớt kia, e rằng hồn phách lại tan tác một trận.
Thẩm Trường Thích nằm rạp dưới đất, dù chẳng thấy đau đớn gì, vẫn kêu lên một tiếng “ôi chao”, rồi chống tay đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, trước tiên chắp tay thi lễ với Khương Thanh Tố: “Đa tạ Bạch đại nhân cứu mạng.”
Rồi bĩu môi, vai rũ xuống, trông thật tội nghiệp: “Hai vị đại nhân bỏ rơi ta, sao không để lại một lời? Ta đi khắp kinh thành cũng chẳng tìm ra.”
Khương Thanh Tố ngẩn người, bỗng nhiên tỉnh ngộ, khẽ “ồ” một tiếng: “Ta quên mất ngươi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT