“Đơn Tà, chàng nói cho ta biết, thế gian này có bao nhiêu loại trận pháp có thể ‘hiến mạng’?” Khương Thanh Tố nhìn theo con thuyền nhỏ ngày một xa mà cất tiếng hỏi.
Tà áo của Đơn Tà khẽ lay động trong gió, hắn đáp: “Rất nhiều.”
“Nếu vậy… chàng nói thử xem, A Vũ sẽ dùng loại nào?” Nàng hỏi xong thì nhìn sang phía Đơn Tà, Đơn Tà thoáng khựng lại nhưng không trả lời.
Khương Thanh Tố chợt hiểu ra, vì sao A Vũ lại dùng một năm tuổi thọ, dù chỉ đổi lấy một ngày sống của Khúc Tiểu Hà, cũng quyết bảo vệ nàng, để nàng sống đến được Phiên Châu, sống để gặp lại Hạ Xuyên. Năm này qua năm khác tiêu hao tuổi thọ bản thân, chỉ để kéo dài mạng sống của người khác. Trí nhớ của Khúc Tiểu Hà vĩnh viễn dừng lại ở ngày nàng qua đời, chưa từng rời khỏi Kinh Đô quá ba ngày.
Đó không phải là sống thật sự, cũng chẳng phải là trận pháp có thể chân chính hiến mạng.
Bên kia, họ đã kết thúc chuyến du ngoạn trên hồ sen, thuyền nhỏ cập bến. Khi A Vũ lên bờ, toàn thân đã ướt đẫm, chân còn lấm đầy bùn đen. Vì ướt người nên hắn không thể ôm Khúc Tiểu Hà, vốn định để nàng ấy đứng hóng gió một chút đợi thời gian trôi qua, nhưng nàng ấy lại muốn ăn gì đó, khiến mấy người phải quay về trấn.
Khương Thanh Tố tiến lại gần, A Vũ vừa cởi áo chuẩn bị ôm Khúc Tiểu Hà để tránh làm nàng ấy bị ướt, thấy nàng thì sững người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT