Khương Thanh Tố lại tiến thêm vài bước, mặt đất dưới chân là lớp đất xám xanh phủ đầy cỏ khô, thế mà lại mọc lên vài nhánh mầm non xanh biếc. Đi thêm một đoạn, giữa đám mầm non còn nở ra vài đóa hoa, một cành chỉ có một đóa, song mỗi đóa lại được tạo thành từ nhiều cánh hoa nhỏ xếp chồng, nở bốn hướng, nhụy hoa như rắn rồng thè lưỡi.
Nàng từng nghe người ta nói, thế gian nếu có quỷ thần, ắt sẽ có địa ngục.
Có đạo ly hồn, khiến linh hồn rời thể xác, có cầu Nại Hà và sông Vong Xuyên, chia biệt hai cõi âm dương, có địa phủ xét công đức tội nghiệp một đời, có canh Mạnh Bà rửa sạch bụi trần, có lục đạo luân hồi mở lối tái sinh.
Có những thứ ấy, ắt phải có Bỉ Ngạn hoa.
Nơi nào có Bỉ Ngạn hoa, nơi ấy chỉ có loài hoa ấy mọc được, vạn vật khác đều không thể sinh tồn.
Khương Thanh Tố nhớ điều này, là do một đạo sĩ râu bạc mặc đạo bào vàng từng nói với nàng khi nàng mới vào nghị chính điện làm quan. Giờ nhớ lại, bỗng thấy kỳ lạ.
“Đừng tiến thêm nữa.” Một giọng nói vang lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT