Trên đường về nhà, Trần Cương Sách luôn miệng nói linh tinh. Anh coi tất cả là ảo giác sau khi uống say, nắm lấy tay Nguyễn Sương đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve, vuốt thôi cũng không thấy đủ nên anh quay sang ôm cô vào lòng.
“Lâu lắm không ôm em rồi.” Anh nói.
Nguyễn Sương muốn bảo: Linh tinh, ba hôm trước vừa ôm xong, không chỉ ôm mà còn hôn, còn sờ soạng.
“Trước kia uống rượu xong ôm em em đều không chịu, cứ đưa tay đẩy anh đi tắm.” Anh nói.
“…”
“Uống say thật tốt, em ngoan thật đấy bảo bối.” Yết hầu anh cuộn lại, một tay ôm eo cô kéo người vào lòng, liên tục hôn lên tóc cô, “Người em thơm quá, bảo bối à.”
Vành tai đỏ ửng lên, cô vùi mặt vào lòng anh không dám ngẩng đầu, sợ sẽ nhìn thấy biểu cảm của chú Khang qua gương chiếu hậu. Bình thường Trần Cương Sách đã khá không biết xấu hổ, uống say rồi mặt càng dày hơn. Vách ngăn giữa hàng ghế được nâng lên. Nguyễn Sương càng xấu hổ hơn, chứng tỏ chú Khang đã nghe thấy lời Trần Cương Sách nói rồi. Men rượu dâng lên, Nguyễn Sương cảm giác mình cũng như bị đốt cháy, cả người nóng dần lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT