Thực ra Nguyễn Sương có trải qua vài ngày bình đạm.
Nhưng điện thoại trong nhà giống như một thứ đồ cồng kềnh, nhắc nhở rằng cuộc sống của cô không nên bình lặng như vùng nước chết được. Mùa hè đã ghé qua ngọn núi, vũng bùn bị đóng băng chắc đã được mùa hạ làm tan chảy rồi.
Mãi cho đến ngày hôm đó khi lái xe về nhà, đúng lúc giờ tan tầm cao điểm, kẹt xe thành một hàng dài. Ánh mắt cô vô tình nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, nhìn thấy một ngân hàng. Trong kí ức từng có người chỉ ngân hàng này rồi nói với cô, bố Trần Cương Sách là chủ tịch ở đây. Trong ba năm nay, cô có nghe về Trần Cương Sách. Bố bị cách chức, anh lên thay thế vị trí của ông, trở thành chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Cô nhấn vào mục bình luận, mọi người đã phê phán chỉ trích cũng như không đánh giá cao anh, nói anh quá trẻ tuổi không có đủ kinh nghiệm, sợ rằng khó mà đảm đương được chức vụ cao như vậy. Đó là một năm sau ngày họ chia tay.
Nguyễn Sương vốn là con người ôn hoà hờ hững như thế, nhưng lúc này lại sảy lời, cầm bàn phím lên cãi nhau mới mấy người trên mạng. Cho đến tận bây giờ khi nghĩ lại thì vẫn chẳng thể tin được, lúc đó chắc cô bị ma nhập rồi. Có lẽ mọi chuyện có liên quan đến anh đều khiến cô không thể tỉnh táo suy nghĩ.
Nguyễn Sương ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra ngoài bầu trời xanh không một gợn mây, đột nhiên thở dài một tiếng rồi cầm điện thoại lên gọi cho chi nhánh chính của ngân hàng.
Người nhấc máy là tiếp tân, sau khi biết cô không có hẹn trước, cô ấy trả lời bằng câu khách sáo thường dùng, “Phiền cô để lại tên để chúng tôi gửi cho Trần tổng.”
“Điện thoại của anh ấy rơi ở chỗ tôi.” Nguyễn Sương rói ra ý của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT