Chiếc ô rất lớn, Nguyễn Sương và Trần Cương  Sách đứng dưới ô mà không có bất kỳ sự đụng chạm tiếp xúc nào.
Sau khi vào phòng Trần Cương  Sách cất ô đi, Nguyễn Sương ngước mắt nói lời cảm ơn, ánh mắt rơi xuống bên vai trái của anh, một mảng áo sơ mi trắng đã ướt đẫm bởi nước mưa và dính chặt trên da anh. Nguyễn Sương ngẩn người.
Trần Cương Sách có vẻ như không nhận ra điều đó, chỉ vào cửa phòng ngủ nói: “Điện thoại của khách sạn ở bên trong, em có thể tự gọi.”
Nói xong anh quay người đi vào phòng tắm, hình như nói thêm một câu với cô cũng khiến anh cảm thấy phiền. Nhưng nếu anh coi cô như một kẻ xa lạ phiền phức thì tại sao lại cầm ô đi đón cô?
Nguyễn Sương không thể hiểu được. Rõ ràng cô là người rất ghét dây dưa với người yêu cũ nhưng tại sao hôm nay lại sẵn sàng bước vào đây cùng anh vậy?
Con người nhất định phải thành thật với chính mình.
Nhưng Nguyễn Sương đã suy nghĩ không chỉ một lần. Năm đó cô hai mươi ba tuổi, chẳng có gì ngoài làn da căng trẻ, cũng ỷ vào tuổi trẻ đó mà tùy ý sống. Cô tin rằng sống trên đời này phải yêu người xấu ít nhất một lần, bất chấp hậu quả và không để lại khoảng trống. Hậu quả có thể tưởng tượng được, tuy nhiên cô thật sự đã không chừa một khoảng trống nào cho mình mà dành hết tình yêu cho anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play