Nghĩ kỹ lại thì Nguyễn Sương thật sự chưa bao giờ gọi anh là “đàn anh”.
Người tài xế khởi động xe.
Chiếc xe từ từ tiến về phía trước, ẩn vào dòng xe cộ và người, đi qua cổng trường đông đúc.
Miếng dán cửa sổ cản ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, độ sáng bên trong xe rất thấp.
Không rõ tình huống bên trong là gì, chỉ thấy Nguyễn Sương bối rối quay mặt đi, nói nhanh và nhỏ: “Đàn anh, hôm nay xin lỗi đã làm phiền anh.”
Trần Cương Sách cũng không nhìn cô, anh nhắm mắt lại, giọng buồn ngủ nói: “Chỉ là đàn anh thôi sao?”
Nguyễn Sương dừng lại, tựa hồ đoán được ra điều gì, cô thầm mắng anh là ấu trĩ nhưng ngoài mặt lại rất hợp tác: “——Đàn anh Trần Cương Sách.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT