" anh dám quát tôi".
Vương Du Đông bị quát, bị mất mặt trước Hứa Gia Hoán, hai mắt đỏ lựng chạy lên lầu. Tần Khương lo lắng nhìn theo sau, rồi bất đắc dĩ thở dài, quay sang xin lỗi với Hứa Gia Hoán.
Hứa Gia Hoán tỏ vẻ không sao,  cũng rất khó chịu với tính cách của Vương Du Đông, thời thế chết chóc, có bánh ăn đã là may mắn lắm rồi, cậu ta còn đòi hỏi, cậu ta làm như cái người bạn kia có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu ta từng ly từng tí vậy, được chia đồ ăn chứng tỏ người ta đã rất tốt bụng.
Người trong lời oán trách của Vương Du Đông là cậu vẫn còn đứng ở bên ngoài, cậu nghe được mọi thứ, cũng nghe được tiếng bất lực phát ra trong lòng mình.
Người như thế vì sao Tần Khương lại yêu sâu đậm đến như thế? Cậu thật sự ghen tỵ, Vương Du Đông được yêu thương lại không biết trân trọng, nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ rất nâng niu.
Vả lại, thức ăn đó cậu đã lấy ra gần hết toàn bộ, mà số thức ăn đó cậu chỉ để lại cho một mình Tần Khương.....
Không khí bên trong vì Vương Du Đông nên trầm xuống rất nhiều, Tử Triệu cũng im lặng, bầu không khí lại yên ắng.
Cậu đang chìm vào suy tư, lúc này vai bị đập một cái, Hoán Tri Tri giật mình, thì ra là Trương Vũ, cậu ta cũng ở ngoài này.
Trương Vũ nhìn vào trong, sau đó cũng đứng sánh vai với cậu, hỏi:"cậu cũng không muốn vào à?".

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play