“Được, để tôi hỏi nhé.”

Kỷ Dịch hào hứng xoa tay: “Đàm lão sư đến tham gia chương trình Trái Tim Rung Động Đặc Biệt có phải thật sự muốn yêu đương không?”

Đàm Dực suy nghĩ một lát rồi chậm rãi đáp: “Ban đầu là do quản lý sắp xếp, nhưng nếu gặp được cô gái phù hợp, tôi không bài xích.”

[Aaaaa hóa ra anh không phản đối yêu đương! Mau nhìn em đi nè!]

[Không tưởng tượng nổi cô gái như nào mới xứng với ảnh đây? Mình bắt đầu thấy chua rồi…]

[Ủng hộ nam thần yêu đương! Rất mong chờ cảnh thần tiên yêu nhau sẽ thế nào!]

Câu trả lời của Đàm Dực khiến fan trong livestream phấn khích spam bình luận, không ít người còn quay màn hình lại đăng lên Weibo, lập tức thu hút thêm một lượng lớn khán giả đổ vào phòng live.

Bên bàn ăn, Tống Thư Điềm nghe xong, đáy mắt thoáng hiện một tia vui vẻ.

Xem ra đóa cao lãnh hoa bề ngoài lạnh lùng này cũng muốn yêu đương đấy, chỉ cần cô ta cố thêm chút nữa thì không phải không có khả năng.

“Kế tiếp đến lượt Đàm lão sư rồi!” Kỷ Dịch ở bên nhắc nhở.

Đàm Dực xoay chai nước ngọt, chai xoay vòng, cuối cùng chỉ vào Tạ Diệc Hàng ngồi chéo đối diện.

Lần này là Đàm Dực đặt câu hỏi, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua hai người phụ nữ tại hiện trường, hỏi: “Cậu tham gia chương trình này là vì một người nào đó sao?”

Tạ Diệc Hàng đáp: “Đúng vậy.”

Nói xong, anh ta liếc sang Tống Thư Điềm bên cạnh, mặt đầy ý cười.

Ra hiệu không thể rõ ràng hơn.

Bên cạnh, Kỷ Dịch không nhịn được huýt sáo trêu chọc, kéo dài giọng: “Ồ ——”

Tống Thư Điềm vội cúi đầu, nở nụ cười thẹn thùng.

Cảnh tượng này khiến Cố Mộc suýt nghẹn miếng cánh gà vừa nuốt xuống.

Cô nhíu mày, lộ vẻ ghét bỏ: “Chơi thì chơi, đừng diễn mấy cảnh cay mắt ở đây.”

Một câu nói, phá tan bầu không khí mờ ám dính dính sắp thành hiện thực.

[Hahaha cảm giác nếu Cố Mộc không lên tiếng thì hai người kia sắp hôn nhau rồi ấy!]

[Tò mò Tạ và Tống tham gia làm gì nữa? Rõ ràng hiểu ý nhau như thế rồi?]

[Chắc lại định lợi dụng độ hot của chương trình để PR thôi chứ gì!]

[Tạ Diệc Hàng có vẻ thật lòng, nhưng mấy hôm nay nhìn Tống Thư Điềm biểu hiện thì mục tiêu của cô ta là ảnh đế Đàm mới đúng!]

[Hừ! Cô ta xứng chắc!]

Tạ Diệc Hàng hơi xấu hổ thu lại ánh mắt, nhìn Cố Mộc mà nghiến răng ken két!

Đừng để anh ta nắm được cơ hội, nếu không nhất định phải cho cô đẹp mặt!

Nghĩ vậy, anh ta liền xoay chai nước ngọt, nó xoay vòng mấy vòng, dần dần chậm lại, nhìn như sắp chỉ vào Tống Thư Điềm, nhưng cuối cùng lại chỉ vào Cố Mộc!

Tạ Diệc Hàng thầm mừng rỡ.

Cơ hội tốt đây rồi!

Anh ta vừa hắng giọng định hỏi thì đã nghe thấy Cố Mộc lên tiếng trước: “Tôi chọn thử thách.”

Mắt Tạ Diệc Hàng sáng lên, lập tức hỏi: “Chắc chứ?”

Cố Mộc gật đầu, cuối cùng cũng đặt xuống que cánh gà thứ tư đã gặm sạch, lau tay.

Đám đàn ông này còn lề mề hơn cả phụ nữ, chỉ vài câu hỏi mà lượn tới lượn lui, thật vô nghĩa!

Thấy ngữ khí của Cố Mộc đầy chắc chắn, trên mặt Tạ Diệc Hàng thoáng hiện nụ cười đáng khinh: “Được, cô chờ chút!”

Nói xong, anh ta đứng dậy đi vào phòng khách.

Kỷ Dịch không kìm được tò mò, hỏi: “Tạ lão sư làm gì thế, chẳng phải chỉ là chơi thử thách thôi sao?”

Sau đó cậu ta quay sang hỏi Cố Mộc: “Chị, chị có sợ không?”

“Hừ.” Cố Mộc cười lạnh, “Chị đây còn chẳng biết chữ ‘sợ’ viết thế nào.”

Vài phút sau, Tạ Diệc Hàng hí hửng chạy ra, trong tay cầm một mẩu giấy.

Mọi người đều không biết anh ta định làm gì, đến cả đạo diễn và ê-kíp phía sau màn hình giám sát cũng dán mắt vào tờ giấy trên tay anh ta.

Chỉ thấy Tạ Diệc Hàng đưa mẩu giấy cho Cố Mộc, kiêu ngạo ngẩng cằm lên: “Đọc đoạn này ra, phải chọn một nam khách mời phối hợp, nhất định phải có cảm xúc, kèm theo động tác!”

Cố Mộc vừa liếc qua tờ giấy, nắm đấm lập tức siết chặt.

Xem ra, Tạ Diệc Hàng cố tình muốn làm cô khó chịu!

Tốt lắm, rất tốt!

Cố Mộc không nói một lời, vò mảnh giấy thành cục, ánh mắt nhìn Tạ Diệc Hàng ngày càng lạnh lẽo.

Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người phụ nữ này, Tạ Diệc Hàng theo bản năng lùi lại một bước.

Ngay lúc mọi người tưởng cô sắp ra tay, thì không ngờ Cố Mộc lại khẽ nhếch môi cười, gật đầu đáp: “Được.”

[Aaaaa tò mò chết mất, trên giấy rốt cuộc viết gì vậy trời?]

[Thứ khiến Mộc ca đổi sắc mặt ngay tức khắc, chẳng lẽ là gì đó 18+?]

[Aaaa! Muốn hóa thân thành tờ giấy quá đi mất!]

Ngay sau đó, Cố Mộc hất tay, ném cục giấy ra ngoài, nó vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi rơi gọn vào chiếc đĩa trống trên bàn.

Kỷ Dịch nhặt cục giấy lên, mở ra xem, phì cười rồi chuyền cho Đàm Dực.

Đàm Dực liếc một cái, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tống Thư Điềm tò mò ghé lại gần: “Là gì thế?”

Trên mảnh giấy là đoạn lời Tạ Diệc Hàng viết tay: “Hừ! Tất cả là tại anh! Còn không chịu dỗ người ta! Người ta muốn khóc lắm luôn đó! Đấm anh một cái vào ngực nè, đồ xấu xa!! Anh thật đáng ghét! Oa oa oa... Hừ! Người ta dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh! Đấm! Cho! Anh! Sáng mắt ra!”

Bên dưới còn ghi chú: Chọn một nam khách mời, yêu cầu biểu cảm sinh động, có động tác minh họa.

Lúc này, Cố Mộc nhìn Tạ Diệc Hàng: “Vậy bắt đầu đi.”

Cô gái cười, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ ranh mãnh, nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi chọn anh.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play