“Cận Xuyên, anh đi chậm chút…”
Tống Thư Điềm mang đôi giày da nhỏ, phải gần như chạy mới theo kịp bước chân của Thẩm Cận Xuyên.
Lúc nãy bị NPC rượt, cô ta đã trẹo chân mấy lần rồi.
Không ngờ Thẩm Cận Xuyên lại chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Là do cô ta vẫn chưa đủ khiến người khác thương xót sao?
Thấy anh ta chẳng có ý định dừng lại, cô ta đột nhiên ngồi thụp xuống, ôm lấy mắt cá chân, “Đau quá…”
Thẩm Cận Xuyên đã đi được mấy bước, cảm giác bên cạnh không có người đi cùng, liền quay đầu lại thì thấy Tống Thư Điềm đang ngồi xổm bên đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play