Thôi Thấm đỡ lấy cánh tay Tống bà tử, nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ với Thôi Đệ, nét cười ôn hòa mà yếu đuối, “Đại bá, năm đó là ngài thu nhận ta vào phủ, cho ta chỗ ở, còn nuôi dưỡng ta một thời gian. Ngài đối với ta đã đủ tốt rồi. Ta không chịu theo ngài trở về, không phải vì đại bá mẫu, mà bởi vì ta không muốn tiếp tục sống cảnh ăn nhờ ở đậu nữa. Cuộc sống hiện tại của ta đã đủ rồi. Rảnh rỗi ta sẽ tới thăm ngài, còn bây giờ, xin ngài hãy về đi.”
Trong lòng nàng, dù biết ơn Thôi Đệ, nhưng nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Thôi gia nữa.
Lẻ loi cũng có cái hay của lẻ loi.
Thôi Đệ thấy nàng đã quyết ý, dù có nói thêm gì nữa cũng vô ích, không khỏi bi thương, nước mắt lặng lẽ rơi.
Sau một lúc lâu giằng co, Thôi Đệ lấy ra một ít ngân lượng định đưa cho Thôi Thấm. Nàng chỉ cười, đẩy tay ông lại:
“Đại bá phụ, Thấm Nhi có tiền tiêu dùng rồi.”
Thôi Đệ liếc nhìn nụ cười rực rỡ như hoa của nàng, trong lòng âm thầm cân nhắc. Giờ nàng mới vừa hòa li, đáng lý phải là lúc chán nản u sầu, nhưng cứ chờ thêm thời gian, khi nàng trống trải cô đơn, đưa nàng về phủ, với dung mạo và phẩm hạnh của chất nữ, lại thêm địa vị hiện giờ của ông, chọn cho nàng một mối nhân duyên tốt cũng chẳng khó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT