Giờ Tý đêm khuya, ánh đèn từ Lang Vu viện hắt xuống, chiếu nghiêng lên khuôn mặt Mộ Nguyệt Sanh. Hắn đứng yên trong bóng tối, ánh sáng phản chiếu lên gò má thanh tú lạnh lùng. Khi thấy nàng đưa thư hoà ly, hắn cau mày, đáy mắt thoáng hiện vẻ giận tái.
“Ta tuy không thể cùng nàng đón lễ Thượng Nguyên, trong lòng cũng áy náy. Nhưng mọi việc đều có nguyên do. Thái phó lúc hấp hối, đã cận kề cái chết, chẳng lẽ ta có thể mặc kệ mà trở về ngắm đèn cùng nàng?”
Giọng nói của Mộ Nguyệt Sanh mang theo chút gấp gáp, “Ta cũng rất muốn đến... hơn nữa, bệ hạ cũng ở đó.” Nói đến đây, giọng hắn dịu lại một chút, “Trở về đi, đợi ta xử lý xong mọi việc sẽ đến chăm sóc nàng.”
Hắn đưa tay muốn đỡ cánh tay nàng, nhưng Thôi Thấm giơ tay tránh đi.
Sắc mặt nàng tái nhợt như phủ sương, khóe mắt ươn ướt nhưng cố nén lệ, chất vấn hắn:
“Phủ Thái phó chẳng lẽ không còn ai sao? Mà cần chàng canh giữ bên linh sàng không rời nửa bước? Ông ấy có bao nhiêu nhi tử, bao nhiêu tôn tử, nếu thật sự mất đi, đến lúc đó thương tiếc cũng được rồi. Hay là… đến giờ chàng vẫn còn xem mình là Bùi cô gia?”
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sanh trầm xuống, mím môi, không nói lời nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play