Không biết từ lúc nào, mây đen đã tích tụ trên không trung, che khuất mặt trời chói chang. Nóng nực, oi ả đến mức khiến người ta khó thở, táo khí như tràn ngập khắp bốn phía, ép người đến bức bối không chịu nổi.
Thôi Thấm chớp mắt, lặng lẽ nhìn Hi Ngọc Linh. Trước mặt nàng là một phụ nhân dung mạo tú lệ, ăn mặc quý phái, đầu đầy châu ngọc. Rõ ràng xa lạ đến không thể xa lạ hơn, nhưng gương mặt kia lại vô tình khơi dậy những ký ức mơ hồ đã lâu không chạm đến. Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy khiến lòng nàng nôn nao, một cơn buồn nôn dâng trào trong bụng không thể kiềm chế.
Nước mắt Hi Ngọc Linh không ngừng rơi xuống, đôi mắt tuyệt đẹp phủ một tầng lệ quang, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương. Bà lắp bắp đứng dậy bước đến, dè dặt vươn tay ra:
“Thấm Nhi… Hài tử của ta, con không biết nương đã nhớ con biết bao đâu. Những năm qua, nương chưa từng có một giấc ngủ ngon. Nương lo con ăn không no, mặc không ấm…”
Bà vội vàng bước lên một bước, muốn nắm lấy tay Thôi Thấm.
Thôi Thấm ngơ ngác nhìn bà ấy. Đến khi bàn tay trắng trẻo mềm mại, móng tay được chăm chút kỹ lưỡng kia sắp chạm vào người, nàng đột ngột lùi lại một bước, như thể vừa thấy vật gì dơ bẩn đến cực điểm.
“Đừng chạm vào ta.” Giọng nàng ghét bỏ, lại lạnh nhạt vô cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play