Thôi Thấm chần chừ không tiến lên, trong lòng có chút co quắp, bất an.

Hắn đúng là không nhận ra nàng. Không đúng, có lẽ từ trước đến nay, hắn chưa từng nhớ rõ nàng là ai, Mộ Nguyệt Sanh tính tình vốn đã có tiếng là lãnh đạm.

Thôi Thấm cũng không phải người hay tự oán tự thương. Nàng quay lưng, ép mình chôn chặt những suy nghĩ ấy xuống đáy lòng, sau đó lặng lẽ chuẩn bị nước trà cho hắn.

Nói ra thì không thích hợp, Mộ Nguyệt Sanh vốn không để người ngoài chạm vào vật dụng của mình. Gã sai vặt bên người hắn đã đưa tới mấy quyển sách và một bộ trà cụ quen dùng. Thôi Thấm chỉ nhẹ tay bày ra trên án cạnh cửa sổ, rồi ngồi sụp xuống.

Nửa khắc sau, Mộ Nguyệt Sanh thay xong một thân trung y đi ra, Thôi Thấm mỉm cười đưa tới một chén trà giải rượu:
“Phu quân, dùng một chút tỉnh tỉnh thần.”

Mộ Nguyệt Sanh bình tĩnh nhìn nàng một cái. Tiểu thê tử trước mặt, đôi mắt trong suốt như nước, mày ngài mắt ngọc, có vài phần ngây thơ hồn nhiên. Hắn nhận lấy, nhẹ giọng:
“Đa tạ phu nhân.”

Sau đó liền ngồi xuống bên chiếc sập gần cửa sổ, tay cầm lấy quyển sách, nghiêng người nhàn nhã đọc sách uống trà.

Tư thái thảnh thơi ấy tạm thời rút đi vài phần lãnh đạm. Thôi Thấm khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người gọi Vân Bích đến hầu hạ mình tắm gội.

Nàng thay ra bộ hỉ phục nặng nề, mất chút thời gian mới tắm rửa sạch sẽ. Lúc đi ra thì thấy Mộ Nguyệt Sanh đã lên giường, phòng trong ánh nến đỏ lay động, cả gian tràn đầy ánh sáng đỏ hồng mờ mờ, dịu dàng mà mê hoặc.

Thôi Thấm mặc một thân trung y tơ lụa đỏ thẫm, chất vải mềm mỏng dán sát vào người, phác họa ra những đường cong như ẩn như hiện. Đó là bộ y phục đại bá mẫu đặc biệt chuẩn bị cho nàng dùng trong đêm động phòng.

Rèm cửa sớm đã buông xuống, nàng thổi tắt ngọn đèn đồng góc tường, chỉ chừa lại hai ngọn nến đỏ trên đầu giường. Ánh nến lay động lờ mờ, nàng chậm rãi bước tới trước giường.

Trước bạt giường là một chiếc bàn trang điểm tử đàn khảm bát bảo, nàng ngồi xuống, chậm rãi tháo cây trâm cài khảm hồng bảo thạch, để tóc đen như mực xõa dài xuống. Sau đó đứng dậy bước lại gần sập, ngước mắt nhìn Mộ Nguyệt Sanh đang chăm chú đọc sách.

“Phu quân, thiếp là nên ngủ bên ngoài hầu hạ, hay là… vào ngủ trong?”

Theo quy củ, đêm tân hôn, tân nương nên ngủ ở phía ngoài để hầu hạ phu quân. Nhưng lúc này Mộ Nguyệt Sanh lại đang tựa gối nằm ở phía ngoài giường.

Mộ Nguyệt Sanh nghe tiếng, ngước mắt nhìn nàng, mặt mày vẫn lãnh đạm, quả thật là không giận mà uy.

Tóc nàng rũ xuống ngực, lớp trung y cắt may khéo léo, vẽ ra dáng người mềm mại, băng cơ ngọc cốt, dung nhan ửng đỏ không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Trong mắt hắn thoáng qua một tia khác thường, nhưng chỉ chớp mắt đã bị hắn đè xuống. Hắn hơi dịch người, nhàn nhạt nói:
“Ngủ bên trong đi.”

Thôi Thấm không nói gì, chỉ nhanh chóng bò lên giường, chui vào trong chăn, nằm yên.

Tim nàng đập thình thịch. Khoảnh khắc hắn nhìn nàng ban nãy, phảng phất như thân thể cũng nóng lên, ngượng ngùng xen lẫn khẩn trương.

Mộ Nguyệt Sanh nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng đã nằm yên, liền kéo hồng trướng xuống, nhắm mắt nằm xuống.

Rèm đỏ che đi hơn nửa ánh sáng, ánh nến bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn le lói ánh mờ. Trong phòng im ắng đến độ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Nhưng Mộ Nguyệt Sanh lại phảng phất không thở, khiến cả không gian càng thêm tĩnh lặng.

Thôi Thấm âm thầm chớp mắt, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.

Đêm động phòng hoa chúc phải làm gì, nàng rõ ràng. Trong đầu không khỏi hiện lên tập tranh đêm qua đại bá mẫu đưa xem, nét mặt vừa  căng thẳng vừa nghiêm trọng.

Đúng lúc nàng lo sợ, bắt đầu suy nghĩ lung tung, thì một tiếng nói trầm thấp vang lên giữa yên tĩnh:

“Ngủ đi.”

Thôi Thấm ngây người, ngón tay bấu chặt lấy lớp chăn mềm, trừng mắt nhìn tấm rèm mờ tối.

Ý gì vậy?

Cứ như thế... ngủ sao?

Đợi một lúc lâu, không thấy hắn có thêm động tác nào. Trong lòng Thôi Thấm như bị một chậu nước lạnh dội xuống, dần dần lạnh đi từng chút một.

Đêm động phòng hoa chúc mà không viên phòng, nàng sẽ không có chỗ đứng ở Mộ gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play