Không lâu sau, Mộ Nguyệt Sanh thay một thân áo suông màu xanh đen thêu văn trúc ánh bạc, từ Tê Thủy Các bước ra, tứ thiếu gia đã bị người đưa tới.
Cát Tuấn bưng ghế bành tử đàn đến đặt ở chính đường, Mộ Nguyệt Sanh thản nhiên ngồi xuống, thần sắc lạnh lùng nhìn cháu trai đang quỳ trên mặt đất.
Tứ thiếu gia sợ hãi đến mức oa oa khóc lớn, không ngừng quay đầu nhìn về phía hành lang tìm người cứu viện:
“Nương! Nương mau cứu con! Tam thúc muốn đánh con, ô ô ô...!”
Bên kia Tô thị cũng chạy đến. Mấy bà tử định ngăn nàng lại nhưng bị nàng xô ra. Nàng nắm chặt khăn tuyết thanh, lao thẳng vào chính đường. Vừa thấy con trai nước mắt nước mũi tèm nhem, nàng lại ngẩng đầu nhìn Mộ Nguyệt Sanh đang ngồi trên ghế, liền dịu giọng cầu xin:
“Tam thúc à, hài tử còn nhỏ dại, ta đã dạy dỗ nó rồi. Xin người tha cho nó một lần, tuyệt đối không có lần sau…”
Nghe nói Mộ Nguyệt Sanh vừa trở về đã đích thân đến bắt người, lòng Tô thị hoảng loạn không thôi. Nàng vốn cho rằng Mộ Nguyệt Sanh sẽ không để tâm chuyện Thôi Thấm bị ức hiếp, dù sao hắn cũng chẳng phải người vui vẻ cưới dâu, vốn là bị lão thái thái ép cưới. Nếu không phải vậy, nàng cũng không dám dễ dàng khi dễ Thôi Thấm.
“Ở chỗ ta, chưa từng có cái gọi là ‘lần sau’.”
Mộ Nguyệt Sanh không thèm liếc nàng một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đứa bé quỳ dưới đường, giọng nói trầm thấp vang lên:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play