Bác Lưu là đàn ông, khi đối mặt với nguy hiểm lại nhạy cảm hơn cả phụ nữ, ông gần như có ảo giác đang bị dã thú rình rập, bản năng chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, hai chân mềm nhũn không khống chế nổi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, ông ta cứ có cảm giác ánh mắt mà tiểu thiếu gia dùng để nhìn bọn họ, giống như muốn lăng trì xử trảm bọn họ đến thiên đao vạn quả!
Ngược lại thì Dì Trương, vì đã chăm sóc cậu nhiều năm, lại có quan hệ thân thiết hơn, trạng thái so với Bác Lưu vẫn còn ổn định hơn nhiều, tuy hoảng sợ đến run rẩy, nhưng lá gan vẫn chưa bị dọa rụng xuống đất.
Nhìn thấy bộ dạng chồng mình như sắp bị dọa chết không còn chút tiền đồ, Dì Trương nhịn không được âm thầm mắng một câu, rồi mạnh dạn bước ra trước, từ khuôn mặt hiền từ thường ngày chuyển sang nịnh nọt lấy lòng, mang theo chút dò xét thử thăm:
“Tiểu thiếu gia, cậu nói vậy là có ý gì, Bác Lưu và Dì Trương vẫn luôn trung thành với cậu mà. Có điều cậu cũng biết, dì và Bác Lưu không phải hạng người có học, ý cậu bây giờ là muốn...”
“Dì Trương với Bác Lưu tuy không có học thức, nhưng đều thông minh, tôi nghĩ lời tôi nói chắc cũng không khó hiểu.”
Ánh mắt Phương Tử Dương bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt: “Tất nhiên, nếu Dì Trương thật sự cảm thấy không hiểu, vậy thì mời ra ngoài. Dù sao tôi cũng không thích lãng phí thời gian vào mấy người giả vờ hồ đồ để đi tìm đường chết. Dì Trương thấy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT