Sau khi bố trí xong trận địa, Thanh Việt lau mồ hôi trên trán, nhìn mớ phần thưởng phong phú chất đầy trên tấm bảng gỗ, không khỏi xót ruột nói với Tô Linh:
“Tô Linh sư tỷ, mấy thứ này đều là bảo vật cực phẩm đó, nếu thua thì tiếc lắm a... Hay là mình giảm bớt một chút đi?”
Thanh Việt nhăn nhó mặt mày, tựa như những thứ phải cho ra là của chính nàng, xót tới tận tim gan.
Tô Linh thì lại cười thản nhiên:
“Không nỡ bỏ con thì sao bắt được sói. Nếu phần thưởng của chúng ta quá keo kiệt, e là sẽ chẳng thu hút được bao nhiêu người, ngược lại còn bị thiên hạ chê cười. Đã làm thì phải khí phách một chút. Huống chi, lời cũng đã buông rồi, tuyệt đối không thể để mất tín.”
Những món này, với nàng của ngày xưa, không cái nào không là bảo vật trong mộng, nhưng nay đã khác xưa. Tô Linh hiện giờ là người có tiền, mà quan trọng hơn, mấy thứ này đối với nàng đã không còn quý hiếm gì.
Chưa nói đến linh thạch, ngay cả mấy món pháp bảo cực phẩm kia cũng đều là nàng hút máu được từ Thẩm Cửu Thư, một viên linh thạch cũng chưa từng bỏ ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play