An Như Yên vừa mở miệng, liền như một chậu nước lạnh dội thẳng vào lòng Lý Hàn Quang đang đầy kỳ vọng. Hắn hé môi định nói, giọng điệu đã có chút cứng nhắc:
“An sư muội, cái gì gọi là ‘muội cái gì cũng không biết’?”
Lúc này tâm trạng An Như Yên rối như tơ vò, mọi việc đều không thuận ý, liền chẳng buồn che giấu, thẳng thắn phát hỏa:
“Hôm qua ta bị mắc kẹt ở một cái hồ nước, suốt một ngày không rời đi được, tự nhiên chẳng biết gì cả, các ngươi hỏi ta cũng vô ích thôi.”
Nghe vậy, lông mày Lý Hàn Quang lập tức nhíu lại, ánh mắt nhìn An Như Yên mang theo thất vọng, song cuối cùng hắn vẫn không nói thêm gì. Ngược lại, Thẩm Cửu Thư và Lăng Hoài hai kẻ biết rõ chân tướng thì lại lộ vẻ cười như không cười, chẳng che giấu vẻ hả hê.
Một bên, Tô Linh không rõ nội tình, nghe An Như Yên nói vậy thì cho rằng nàng đang cố tình giấu giếm. Thấy Lý Hàn Quang còn không truy cứu, trong lòng càng thêm bất mãn, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy châm chọc:
“An Như Yên, lời này của ngươi thật thú vị. Trong số chúng ta, người tu vi thấp nhất là sư đệ ta — Dung Uyên mới chỉ Trúc Cơ kỳ, vậy mà còn có thể một mình đi khắp tầng Mộc, đừng nói ngươi là Kim Đan đỉnh phong lại bảo ở tầng Thủy mà không nhúc nhích nổi. Vậy thì ngươi nói thử xem, cái hồ nước đó là cơ quan gì, có bản lĩnh nào mà giam giữ được ngươi cả một ngày? Ngươi lại làm sao mà thoát được? Nói ra để mọi người còn biết mà tránh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play